Tham Khảo
Chánh đảng và băng đảng
CHÁNH ĐẢNG VÀ BĂNG ĐẢNG
Ngày 27-12-2014, đài BBC loan tin tổ chức nhân quyền Human Rights
Watch tố cáo Công An cộng sản Việt Nam sử dụng bọn côn đồ để trấn áp
những người bất đồng chánh kiến. Hành động bất xứng nầy đã xóa bỏ ranh
giới ngăn cách nhà chức trách Cảnh Sát Công An với bọn lưu manh côn đồ
và biến chất đảng Cộng Sản đang cầm quyền tại Việt Nam thành màu xám
thay vì chất xám. Nhân dịp nầy, với tư cách một người đã từng xử án tại
Pháp đình Sài Gòn trước năm 1975, tôi cần vạch một lằn ranh giữa đảng
phái chánh trị (chánh đảng) và băng đảng tội phạm.
Chánh đảng khác băng đảng
Chánh đảng là một tổ chức chánh trị tập họp một số cá nhân đồng tình với
nhau về một chủ thuyết (doctrine) hoặc một chương trình hành động
(platform) cần thực hiện để phát triển đất nước, tôn trọng tự do dân chủ
và mưu cầu phúc lợi cho nhân dân. Trái lại, băng đảng là một tổ chức
tội phạm qui tụ một số côn đồ, lưu manh, gian nhân hiệp đảng cấu kết với
nhau để tống tiền, cướp của, giết người nhằm mục đích tư lợi và thỏa
mãn các nhu cầu vật chất thấp hèn của bản thân họ. Chánh đảng và băng
đảng khác biệt nhau như ánh sáng và bóng tối, như đen và trắng. Chánh
đảng, nhứt là đảng cầm quyền như đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay phải
diệt trừ băng đảng chớ không thể giả dạng băng đảng hoặc sử dụng bọn lưu
manh, côn đồ để đánh đập, trấn áp người dân lương thiện và yêu nước.
Vai trò của chánh đảng
Về mặt công quyền, chánh đảng là một thành tố của hệ thống cai trị trong
một quốc gia dân chủ bao gồm các cơ chế hiến định (Hành pháp, Lập pháp,
Tư pháp, Giám sát), chánh đảng và báo chí. Tại các nước Tây Âu, Bắc Mỹ,
Nhựt bổn, Đại Hàn, Đài Loan, chánh đảng nắm được vị trí cầm quyền ở cấp
trung ương thông qua một cuộc tổng tuyển cử Quốc Hội tự do, công bằng
và trong sạch. Căn nguyên của quyền lãnh đạo quốc gia theo Xã Hội Ước
(Le Contrat Social) của Jean Jacques Rousseau cho thấy rõ đảng Cộng Sản
Việt Nam không phải là một đảng cầm quyền chánh danh. Thật vậy, đảng
Cộng sản nắm quyền lãnh đạo quốc gia căn cứ vào điều 4 Hiến Pháp 1992
thay vì nhận được sự ủy quyền của toàn dân Việt Nam. Điều 4 Hiến pháp
1992 sao chép nguyên văn điều 2 Hiến Pháp Liên Xô. Hơn nữa, đảng nầy
luôn luôn thắng cử với tỷ lệ trên 95% nhờ kỹ thuật gian trá “đảng cử,
dân bầu” bất chấp dư luận và ý chí của toàn dân.
Về mặt hiến chế, vì sự trường tồn của nước Việt, đảng Cộng sản Việt Nam
cần bắt chước Vương quốc Anh, một quốc gia dân chủ đầu tiên trên quả địa
cầu với Đại Hiến chương Magna Charta ban hành năm 1215; các nhà trí
thức ở trong và ngoài nước cần ra sức vận động thành lập một chế độ tam
đảng: đảng có số phiếu bầu cao nhứt cầm quyền, đảng có số phiếu bầu cao
thứ nhì đứng đối lập, đảng có số phiếu bầu cao thứ ba đứng làm trọng tài
trong sự điều hành chánh quyền trong nước.
Thành lập chánh đảng tại Việt Nam
Người nghiên cứu chánh trị Việt Nam dễ nhận thấy có một sự khác biệt rất lớn giữa đảng Cộng Sản và các chánh đảng quốc gia.
1- Đảng Cộng Sản Việt Nam do Đệ tam quốc tế cộng sản chi tiền thành lập
tại Hong Kong năm 1930 sau khi đã tài trợ việc thành lập đảng Cộng Sản
Pháp tại Tours năm 1920 và đảng Cộng Sản Trung Quốc tại Thượng Hải năm
1921.
Từ khi ra đời ở ngoài nước Việt Nam đến nay, đảng Cộng sản không có một
chủ thuyết nào khác học thuyết của Karl Marx, Frederick Enghels (Đức),
Vladimir Lenin (Nga) được bổ túc bởi các kỹ thuật cướp và giữ chánh
quyền vô cùng tàn bạo của Vladimir Lenin và Josef Stalin (Liên Xô) từ
thập niên 1920 và các tư tưởng độc ác của Mao Trạch Đông (Tàu) từ 1950.
Nhằm mục đích bành trướng hai đế quốc Liên Xô và Trung Hoa, các chủ
thuyết của Marx, Lenin và Mao Trạch Đông là kim chỉ nam hướng dẫn mọi
hành động của đảng Cộng sản Việt Nam từ 1931 đến nay mặc dầu chủ thuyết
cộng sản (communism) đã bị cả thế giới vứt bỏ từ năm 1989.
Cương lĩnh chính trị của đảng Cộng sản Việt Nam do Tổng Bí thư Trần Phú
soạn thảo cho thấy đảng Cộng sản bắt buộc phải tiến hành cách mạng xã
hội chủ nghĩa sau khi hoàn thành cuộc cách mạng giải phóng dân tộc bằng
cách lừa bịp những người nông dân và công nhân ít học hy sinh mạng sống
trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương (1945-1954) và Việt Nam
(1955-1975). Học lực lớp Tư trường làng (cours Élémentaire de
l!Enseignement Élémentaire),Tổng Bí thư Lê Duẫn đã công khai nhìn nhận:
“ Ta đánh đế quốc Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc và đánh cho hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa”.
Nô lệ chủ thuyết cộng sản, đảng Cộng sản Việt Nam đã sử dụng bạo lực
cách mạng để tiến hành bốn (4) cuộc chiến tranh (Chiến tranh Đông Dương,
Chiến tranh Việt Nam, Chiến tranh Biên giới Tây Nam, Chiến tranh Biên
giới phía Bắc) hy sinh 10 triệu đồng bào, giết chết 10,000 trí thức và
tinh hoa của dân tộc Việt. Hậu quả của 4 cuộc chiến tranh vô cùng tai
hại: mất độc lập và lệ thuộc Hán tộc, tàn phá đất nước, dâng đất liền và
biển đảo ở Biển Đông (South China Sea) cho thiên triều Bắc kinh, dẫn
dắt dân tộc Việt vào đại họa mất nước và tiêu vong dân tộc.
Dưới tấm bình phong ý thức hệ cộng sản, quyền lợi tư riêng của các lãnh
tụ, cán bộ và đảng viên cộng sản là lý do và động lực duy trì chế độ độc
tài đảng trị tại Việt Nam bất chấp nguy cơ Bắc thuộc lâu dài sẽ bắt đầu
từ năm 2020 căn cứ theo Thỏa ước Thành Đô ký kết năm 1990 giữa một bên
là Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười, Phạm văn Đồng và một bên khác là Giang
Trạch Dân và Lý Bằng.
2- Khác hẵn đảng Cộng sản Việt Nam, các chánh đảng quốc gia đã được
thành lập ngay trong nước và do chính người Việt chủ động với tinh thần
yêu nước và tự lực cánh sinh.
* Tại Bắc kỳ, một số chánh đảng lớn sau đây đã ra đời trước và sau năm
1930, qui tụ đông đảo đảng viên là những người Việt yêu nước:
– Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) đã được đảng trưởng Nguyễn Thái Học
thành lập năm 1928. Chủ thuyết của VNQDĐ là Tam Dân Chủ Nghĩa: Dân tộc
Độc Lập, Dân quyền Tự Do, Dân sinh Hạnh phúc.
Sau cuộc khởi nghĩa tại Yên Bái thất bại năm 1930, đảng trưởng Nguyễn
Thái Học và 12 đồng chí đã hiên ngang lên đoạn đầu đài đền nợ nước. Từ
ngày một số cán bộ cộng sản cướp chánh quyền tại Hà Nội (19-8-1945), vô
số cán bộ và đảng viên VNQDĐ (Khái Hưng, Nhượng Tống v.v…) bị cộng sản
ám sát, thủ tiêu.
– Đai Việt Quóc Dân Đảng (ĐVQDĐ) đã được đảng trưởng Trương Tử Anh thành lập năm 1938. Chủ thuyết của ĐVQDĐ là Dân tộc Sinh tồn.
Đồng số phận với VNQDĐ, đảng trưởng Trương Tử Anh và rất nhiều cán bộ
ĐVQDĐ đã bị nhà cầm quyền cộng sản ám sát, bắt giam và giết hại trong
những năm đầu của cuộc Chiến tranh Đông Dương (1945-1954).
– Đại Việt Duy Dân Đảng (ĐVDDĐ) do Thái Dịch Lý Đông A thành lập trước
năm 1945. Chủ thuyết của ĐVDDĐ là Duy Dân Chủ Nghĩa đã được Thái Dịch Lý
Đông A trình bày trong tập Huyết Hoa. ĐVDDĐ đã qui tụ một số đông trí
thức trong đó có Thái Lăng Nghiêm. Cũng như Trương Tử Anh, Lý Đông A đã
mất tích sau ngày 19-8-1945.
* Tại Nam kỳ, một số chánh đảng quốc gia đã được thành lập trước và sau
năm 1945 với mục đích tranh đấu cho nền độc lập của nước Việt Nam. Tất
cả các chánh đảng kể sau đều có khuynh hướng dân tộc và dân chủ:
– Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng (gọi tắt là Dân Xã) do Giáo chủ Phật Giáo
Hòa Hảo Huỳnh Phú Sổ thành lập với sự cộng tác của Trần văn Ân và
Nguyễn Bảo Toàn. Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ đã bị cộng sản ám hại năm 1947.
– Đảng Lập Hiến do Bùi Quang Chiêu và Trần văn Ân thành lập trước năm
1945. Bùi Quang Chiêu đã bị Nguyễn văn Trấn, Giám đốc Quốc Gia Tự Vệ
Cuộc (Công An của Việt Minh cộng sản) giết chết tại Chợ Đệm (Long An)
năm 1945.
– Đảng Quốc Gia Độc Lập của Giáo sư Hồ văn Ngà.
Sau ngày quân đội Pháp nhanh chóng chiếm lại Sài Gòn và các tỉnh miền
Đông, Giáo sư Hồ văn Ngà bị Việt Minh cộng sản bắt giam và giết hại tại
Cà Mau.
Ngoài các chánh đảng quốc gia còn có hoạt động của một nhóm cộng sản Đệ
tứ quốc tế bao gồm các nhà trí thức Tạ Thu Thâu, Phan văn Hùm, Trần văn
Thạch v.v…Tất cả lãnh tu các chánh đảng quốc gia, nhóm cộng sản Đệ tứ
quốc tế, nhân vật và trí thức nổi tiếng của Nam kỳ (Khâm sai Nguyễn văn
Sâm, Luật sư Huỳnh văn Phương, Giáo sư Lê bá Cang, vợ chồng Bác sĩ Hồ
Vĩnh Ký v.v…) đều bị Trần văn Giàu, Nguyễn văn Trấn và Việt Minh cộng
sản lần lượt hạ sát ngay trong hai năm đầu của Nam bộ Kháng chiến để
giành độc quyền lãnh đạo chiến tranh chống Pháp.
Các hành động độc ác và đen tối của đảng Cộng Sản Việt Nam
1-Trong thời gian Chiến tranh Đông Dương (Indochina War), Việt Minh chưa
thu được thuế của cư dân thành thị. Để gây quỹ Kháng chiến, Việt Minh
cộng sản đã cướp của, tống tiền, đe dọa giết người và đốt nhà của đồng
bào sinh sống tại nông thôn và thành phố. Họ gọi các hành động bất hợp
pháp và độc ác nầy là làm “kinh tài mạo hiểm”. Việt Minh cộng sản đã làm
“kinh tài mạo hiểm” không khác gì các băng đảng tội phạm cướp của, giết
người, tống tiền, đốt nhà của lương dân.
Để đẩy mạnh các hành động giết người, cướp của, thủ tiêu những người
không đầu phục cộng sản bị gọi là phản động, Việt gian, gián điệp của
Pháp, Hồ Chí Minh và hai phụ tá đắc lực là Phạm văn Đồng và Võ Nguyên
Giáp đã trọng dụng một tên lưu manh là Trần Quốc Hoàn trong chức vụ Bộ
Trưởng bộ Công An suốt thời gian 40 năm Phạm văn Đồng làm Thủ tướng. Lúc
còn ẩn trốn trong rừng núi Thái Nguyên, Hồ Chí Minh đã tuân lịnh Mao
Trạch Đông phát động Cải Cách Ruộng Đất, xử bắn trước tiên người ơn đã
cưu mang các lãnh tụ đảng Cộng sản là bà Nguyễn thị Năm tức bà Cát Hanh
Long trước khi tiến hành đấu tố, cướp đất, giết địa chủ và thân hào nhân
sĩ ở nông thôn miền Bắc. Các hành động phản phúc, tráo trở, giết người
vô tội để cướp tài sản của họ có khác gì tội phạm của các băng đảng!
2- Sau hội nghị Geneve 1954, Hồ Chí Minh trở về Bắc bộ phủ ngự trị miền
Bắc nhờ quân viện to lớn của Mao Trạch Đông tốt bụng đến mức “xin một,
cho mười” giúp chiến thắng quân Pháp tại Điện Biên phủ.
(Xem Trần Đĩnh, Đèn Cù I và II )
Tiến nhanh lên chủ nghĩa xã hội, Hồ Chí Minh ban hành Hiến pháp 1959 để
chánh thức cho phép đảng Cộng sản chuyên chính trong mọi lãnh vực, tiến
hành các chánh sách bắt người, cướp của, đổi tiền, cải tạo công thương
nghiệp, hợp tác hoá nông nghiệp nhằm mục đích trấn lột nhân dân miền
Bắc. Nhà nước cộng sản Bắc Việt cướp ngày như vậy có khác gì các băng
đảng!
3- Sau khi vô sản hóa nhân dân miền Bắc, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ và Nguyễn
Chí Thanh còn muốn cướp luôn nước Việt Nam Cộng Hòa, vơ vét thêm tài sản
của Nhà nước và nhân dân miền Nam dưới chiêu bài thống nhứt đất nước
Việt Nam. Thế là chiến tranh lại tái phát. Con em miền Bắc hăng hái tham
gia chống Mỹ cứu nước, quyết tâm sinh Bắc tử Nam. Liên Xô, Trung Quốc
và Hoa Kỳ ào ạt đỗ võ khí vào Việt Nam để giúp thanh niên hai miền Nam
Bắc bắn giết nhau không chút thương tiếc và hối hận. Cuối cùng, Việt Nam
Cộng Hòa bị Bắc Việt cộng sản thôn tính ngày 30-4-1975 trước sự lạnh
lùng của Hoa Kỳ và trở thành một chiến lợi phẩm quý giá của đảng Cộng
sản, một thuộc địa giàu có cung cấp nhiều tài nguyên cho kẻ chiếm
đóng..Lãnh tụ, cán bộ và đảng viên cộng sản tha hồ cướp đoạt tài sản của
Nhà nước Việt Nam Cộng Hòa, quân cán chánh và “ngụy dân” miền Nam. Lê
Duẫn và bộ Chánh trị đảng Cộng sản chiếm hữu 16 tấn vàng của Ngân Hàng
Quốc Gia do thực dân Pháp chuyển giao cho chánh quyền Bảo Đại năm 1948.
Lãnh tụ và cán bộ cộng sản cưỡng chiếm các công thự, cộng ốc và biệt thự
sang trọng. Cán bộ và đảng viên cộng sản thụ hưởng nhà cửa, ruộng đất
và tài sản của những nhà tư sản, tiểu tư sản và thương gia bỏ nước ra đi
trước làn sóng đỏ tràn ngập miền Nam.
Hiến pháp 1959 và các pháp lịnh bất nhân của miền Bắc cộng sản được đem
áp dụng ngay cho miền Nam tự do để bắt giam không xét xử trên ba trăm
ngàn (300,000) sĩ quan, viên chức, cán bộ của các chánh đảng quốc gia và
nhân viên các Sở Mỹ, xử bắn không bản án vài chục ngàn nhân viên Cảnh
Sát và viên chức xã ấp. Kẻ xâm lăng từ miền Bắc xuống đã đập tan nền
kinh tế thị trường của miền Nam và trấn lột ngay “ngụy dân” Nam kỳ bằng
các biện pháp đổi tiền, đánh tư sản mại bản, cải tạo công thương nghiệp
và hợp tác hóa nông nghiệp dưới quyền chỉ đạo của ông thợ thiến heo
Nguyễn Cống (lấy bí danh Đỗ Mười vì đã chui xuống cống số 10 ở Hỏa Lò để
thoat thân). Các tội ác kể trên của đảng Cộng sản Việt Nam có khác gì
hành vi cướp của giết người và cưỡng đoạt tài sản của các băng đảng tội
phạm!
Dưới thời trị vì của Vương triều Nhị Lê (Lê Duẫn và Lê Đức Thọ), đảng
Cộng sản còn áp dụng chánh sách bài Hoa và tổ chức bán người ra ngoại
quốc dưới hình thức Ra Đi Bán Chánh Thức của người gốc Tàu để lấy vàng,
nhà cửa và cơ sở kinh doanh của những người trốn chạy “Thiên đường” cộng
sản và “Mùa Xuân Của Nhân Loại”
Từ khi Lê Duẫn và Lê Đức Thọ lần lượt nhắm mắt buông tay đi chầu Karl
Marx, Vladimir Lenin, Josef Stalin và Mao Trạch Đông, đảng Cộng sản bắt
buộc phải cởi mở kinh tế nửa vời để cứu đảng và giúp cho các lãnh tụ,
cán bộ và đảng viên trở thành những ông nhà giàu mới (tiếng Pháp gọi là
les parvenus). Bắt chước Trung Quốc đi theo nền kinh tế thị trường của
chủ nghĩa tư bản, đảng Cộng sản vẫn bám giữ độc quyền ngự trị nước Việt
Nam khốn khổ với đặc quyền chuyên chính của một giai cấp mới, giai cấp
tư bản đỏ. Thân nhân của các vua quan cộng sản ngày nay đã trở thành các
đại gia nắm chặt các Nhóm Lợi Ích nhờ quyền thế của gia tộc. Khai thác
các dự án đầu tư của các công ty ngoại quốc, các Nhóm Lợi Ích thẳng tay
cướp ruộng đất của lương dân với lực lượng Công An, bộ đội, dân phòng và
xã hội đen. Sự cưỡng chế thu hồi ruộng đất quá dễ dàng vì luật pháp xã
hội chủ nghĩa không công nhận quyền tư hữu ruộng đất như duới chế độ
thưc dân Pháp. Toàn bộ luật pháp do Quốc Hội cộng sản làm ra để tăng
cướng quyền hành của đảng Cộng sản và giúp đở cán bộ đảng viên.
Dưới chế độ cộng sản Việt Nam ngày nay, nhà giàu không còn là kẻ thù của
nhân dân. Ngược lại, các doanh nhân giàu có còn được mời tham gia đảng
Cộng sản, đảng của giai cấp mới, giai cấp tư bản đỏ.
Nói tóm lại, các dẫn chứng kể trên đưa tới kết luận:
– Đảng Cộng sản Việt Nam không có chánh danh vì đã được thành lập theo
chỉ thị của Stalin để phục vụ chủ nghĩa xã hội thay vì phục vụ dân tộc
Việt Nam;
– Trước khi cướp được chánh quyền và trong khi là một đảng cầm quyền,
đảng Cộng sản Việt Nam đã có quá nhiều hành động cướp của, giêt người
không khác gì những băng đảng tội phạm. Đảng nầy đúng là một Mafia Việt
Nam.
Thẩm phán Phạm Đình Hưng (nguồn Ba cây trúc)
Bàn ra tán vào (1)
----------------------------------------------------------------------------------
Các tin đã đăng
Chánh đảng và băng đảng
CHÁNH ĐẢNG VÀ BĂNG ĐẢNG
Ngày 27-12-2014, đài BBC loan tin tổ chức nhân quyền Human Rights
Watch tố cáo Công An cộng sản Việt Nam sử dụng bọn côn đồ để trấn áp
những người bất đồng chánh kiến. Hành động bất xứng nầy đã xóa bỏ ranh
giới ngăn cách nhà chức trách Cảnh Sát Công An với bọn lưu manh côn đồ
và biến chất đảng Cộng Sản đang cầm quyền tại Việt Nam thành màu xám
thay vì chất xám. Nhân dịp nầy, với tư cách một người đã từng xử án tại
Pháp đình Sài Gòn trước năm 1975, tôi cần vạch một lằn ranh giữa đảng
phái chánh trị (chánh đảng) và băng đảng tội phạm.
Chánh đảng khác băng đảng
Chánh đảng là một tổ chức chánh trị tập họp một số cá nhân đồng tình với
nhau về một chủ thuyết (doctrine) hoặc một chương trình hành động
(platform) cần thực hiện để phát triển đất nước, tôn trọng tự do dân chủ
và mưu cầu phúc lợi cho nhân dân. Trái lại, băng đảng là một tổ chức
tội phạm qui tụ một số côn đồ, lưu manh, gian nhân hiệp đảng cấu kết với
nhau để tống tiền, cướp của, giết người nhằm mục đích tư lợi và thỏa
mãn các nhu cầu vật chất thấp hèn của bản thân họ. Chánh đảng và băng
đảng khác biệt nhau như ánh sáng và bóng tối, như đen và trắng. Chánh
đảng, nhứt là đảng cầm quyền như đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay phải
diệt trừ băng đảng chớ không thể giả dạng băng đảng hoặc sử dụng bọn lưu
manh, côn đồ để đánh đập, trấn áp người dân lương thiện và yêu nước.
Vai trò của chánh đảng
Về mặt công quyền, chánh đảng là một thành tố của hệ thống cai trị trong
một quốc gia dân chủ bao gồm các cơ chế hiến định (Hành pháp, Lập pháp,
Tư pháp, Giám sát), chánh đảng và báo chí. Tại các nước Tây Âu, Bắc Mỹ,
Nhựt bổn, Đại Hàn, Đài Loan, chánh đảng nắm được vị trí cầm quyền ở cấp
trung ương thông qua một cuộc tổng tuyển cử Quốc Hội tự do, công bằng
và trong sạch. Căn nguyên của quyền lãnh đạo quốc gia theo Xã Hội Ước
(Le Contrat Social) của Jean Jacques Rousseau cho thấy rõ đảng Cộng Sản
Việt Nam không phải là một đảng cầm quyền chánh danh. Thật vậy, đảng
Cộng sản nắm quyền lãnh đạo quốc gia căn cứ vào điều 4 Hiến Pháp 1992
thay vì nhận được sự ủy quyền của toàn dân Việt Nam. Điều 4 Hiến pháp
1992 sao chép nguyên văn điều 2 Hiến Pháp Liên Xô. Hơn nữa, đảng nầy
luôn luôn thắng cử với tỷ lệ trên 95% nhờ kỹ thuật gian trá “đảng cử,
dân bầu” bất chấp dư luận và ý chí của toàn dân.
Về mặt hiến chế, vì sự trường tồn của nước Việt, đảng Cộng sản Việt Nam
cần bắt chước Vương quốc Anh, một quốc gia dân chủ đầu tiên trên quả địa
cầu với Đại Hiến chương Magna Charta ban hành năm 1215; các nhà trí
thức ở trong và ngoài nước cần ra sức vận động thành lập một chế độ tam
đảng: đảng có số phiếu bầu cao nhứt cầm quyền, đảng có số phiếu bầu cao
thứ nhì đứng đối lập, đảng có số phiếu bầu cao thứ ba đứng làm trọng tài
trong sự điều hành chánh quyền trong nước.
Thành lập chánh đảng tại Việt Nam
Người nghiên cứu chánh trị Việt Nam dễ nhận thấy có một sự khác biệt rất lớn giữa đảng Cộng Sản và các chánh đảng quốc gia.
1- Đảng Cộng Sản Việt Nam do Đệ tam quốc tế cộng sản chi tiền thành lập
tại Hong Kong năm 1930 sau khi đã tài trợ việc thành lập đảng Cộng Sản
Pháp tại Tours năm 1920 và đảng Cộng Sản Trung Quốc tại Thượng Hải năm
1921.
Từ khi ra đời ở ngoài nước Việt Nam đến nay, đảng Cộng sản không có một
chủ thuyết nào khác học thuyết của Karl Marx, Frederick Enghels (Đức),
Vladimir Lenin (Nga) được bổ túc bởi các kỹ thuật cướp và giữ chánh
quyền vô cùng tàn bạo của Vladimir Lenin và Josef Stalin (Liên Xô) từ
thập niên 1920 và các tư tưởng độc ác của Mao Trạch Đông (Tàu) từ 1950.
Nhằm mục đích bành trướng hai đế quốc Liên Xô và Trung Hoa, các chủ
thuyết của Marx, Lenin và Mao Trạch Đông là kim chỉ nam hướng dẫn mọi
hành động của đảng Cộng sản Việt Nam từ 1931 đến nay mặc dầu chủ thuyết
cộng sản (communism) đã bị cả thế giới vứt bỏ từ năm 1989.
Cương lĩnh chính trị của đảng Cộng sản Việt Nam do Tổng Bí thư Trần Phú
soạn thảo cho thấy đảng Cộng sản bắt buộc phải tiến hành cách mạng xã
hội chủ nghĩa sau khi hoàn thành cuộc cách mạng giải phóng dân tộc bằng
cách lừa bịp những người nông dân và công nhân ít học hy sinh mạng sống
trong hai cuộc chiến tranh Đông Dương (1945-1954) và Việt Nam
(1955-1975). Học lực lớp Tư trường làng (cours Élémentaire de
l!Enseignement Élémentaire),Tổng Bí thư Lê Duẫn đã công khai nhìn nhận:
“ Ta đánh đế quốc Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc và đánh cho hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa”.
Nô lệ chủ thuyết cộng sản, đảng Cộng sản Việt Nam đã sử dụng bạo lực
cách mạng để tiến hành bốn (4) cuộc chiến tranh (Chiến tranh Đông Dương,
Chiến tranh Việt Nam, Chiến tranh Biên giới Tây Nam, Chiến tranh Biên
giới phía Bắc) hy sinh 10 triệu đồng bào, giết chết 10,000 trí thức và
tinh hoa của dân tộc Việt. Hậu quả của 4 cuộc chiến tranh vô cùng tai
hại: mất độc lập và lệ thuộc Hán tộc, tàn phá đất nước, dâng đất liền và
biển đảo ở Biển Đông (South China Sea) cho thiên triều Bắc kinh, dẫn
dắt dân tộc Việt vào đại họa mất nước và tiêu vong dân tộc.
Dưới tấm bình phong ý thức hệ cộng sản, quyền lợi tư riêng của các lãnh
tụ, cán bộ và đảng viên cộng sản là lý do và động lực duy trì chế độ độc
tài đảng trị tại Việt Nam bất chấp nguy cơ Bắc thuộc lâu dài sẽ bắt đầu
từ năm 2020 căn cứ theo Thỏa ước Thành Đô ký kết năm 1990 giữa một bên
là Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười, Phạm văn Đồng và một bên khác là Giang
Trạch Dân và Lý Bằng.
2- Khác hẵn đảng Cộng sản Việt Nam, các chánh đảng quốc gia đã được
thành lập ngay trong nước và do chính người Việt chủ động với tinh thần
yêu nước và tự lực cánh sinh.
* Tại Bắc kỳ, một số chánh đảng lớn sau đây đã ra đời trước và sau năm
1930, qui tụ đông đảo đảng viên là những người Việt yêu nước:
– Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) đã được đảng trưởng Nguyễn Thái Học
thành lập năm 1928. Chủ thuyết của VNQDĐ là Tam Dân Chủ Nghĩa: Dân tộc
Độc Lập, Dân quyền Tự Do, Dân sinh Hạnh phúc.
Sau cuộc khởi nghĩa tại Yên Bái thất bại năm 1930, đảng trưởng Nguyễn
Thái Học và 12 đồng chí đã hiên ngang lên đoạn đầu đài đền nợ nước. Từ
ngày một số cán bộ cộng sản cướp chánh quyền tại Hà Nội (19-8-1945), vô
số cán bộ và đảng viên VNQDĐ (Khái Hưng, Nhượng Tống v.v…) bị cộng sản
ám sát, thủ tiêu.
– Đai Việt Quóc Dân Đảng (ĐVQDĐ) đã được đảng trưởng Trương Tử Anh thành lập năm 1938. Chủ thuyết của ĐVQDĐ là Dân tộc Sinh tồn.
Đồng số phận với VNQDĐ, đảng trưởng Trương Tử Anh và rất nhiều cán bộ
ĐVQDĐ đã bị nhà cầm quyền cộng sản ám sát, bắt giam và giết hại trong
những năm đầu của cuộc Chiến tranh Đông Dương (1945-1954).
– Đại Việt Duy Dân Đảng (ĐVDDĐ) do Thái Dịch Lý Đông A thành lập trước
năm 1945. Chủ thuyết của ĐVDDĐ là Duy Dân Chủ Nghĩa đã được Thái Dịch Lý
Đông A trình bày trong tập Huyết Hoa. ĐVDDĐ đã qui tụ một số đông trí
thức trong đó có Thái Lăng Nghiêm. Cũng như Trương Tử Anh, Lý Đông A đã
mất tích sau ngày 19-8-1945.
* Tại Nam kỳ, một số chánh đảng quốc gia đã được thành lập trước và sau
năm 1945 với mục đích tranh đấu cho nền độc lập của nước Việt Nam. Tất
cả các chánh đảng kể sau đều có khuynh hướng dân tộc và dân chủ:
– Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng (gọi tắt là Dân Xã) do Giáo chủ Phật Giáo
Hòa Hảo Huỳnh Phú Sổ thành lập với sự cộng tác của Trần văn Ân và
Nguyễn Bảo Toàn. Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ đã bị cộng sản ám hại năm 1947.
– Đảng Lập Hiến do Bùi Quang Chiêu và Trần văn Ân thành lập trước năm
1945. Bùi Quang Chiêu đã bị Nguyễn văn Trấn, Giám đốc Quốc Gia Tự Vệ
Cuộc (Công An của Việt Minh cộng sản) giết chết tại Chợ Đệm (Long An)
năm 1945.
– Đảng Quốc Gia Độc Lập của Giáo sư Hồ văn Ngà.
Sau ngày quân đội Pháp nhanh chóng chiếm lại Sài Gòn và các tỉnh miền
Đông, Giáo sư Hồ văn Ngà bị Việt Minh cộng sản bắt giam và giết hại tại
Cà Mau.
Ngoài các chánh đảng quốc gia còn có hoạt động của một nhóm cộng sản Đệ
tứ quốc tế bao gồm các nhà trí thức Tạ Thu Thâu, Phan văn Hùm, Trần văn
Thạch v.v…Tất cả lãnh tu các chánh đảng quốc gia, nhóm cộng sản Đệ tứ
quốc tế, nhân vật và trí thức nổi tiếng của Nam kỳ (Khâm sai Nguyễn văn
Sâm, Luật sư Huỳnh văn Phương, Giáo sư Lê bá Cang, vợ chồng Bác sĩ Hồ
Vĩnh Ký v.v…) đều bị Trần văn Giàu, Nguyễn văn Trấn và Việt Minh cộng
sản lần lượt hạ sát ngay trong hai năm đầu của Nam bộ Kháng chiến để
giành độc quyền lãnh đạo chiến tranh chống Pháp.
Các hành động độc ác và đen tối của đảng Cộng Sản Việt Nam
1-Trong thời gian Chiến tranh Đông Dương (Indochina War), Việt Minh chưa
thu được thuế của cư dân thành thị. Để gây quỹ Kháng chiến, Việt Minh
cộng sản đã cướp của, tống tiền, đe dọa giết người và đốt nhà của đồng
bào sinh sống tại nông thôn và thành phố. Họ gọi các hành động bất hợp
pháp và độc ác nầy là làm “kinh tài mạo hiểm”. Việt Minh cộng sản đã làm
“kinh tài mạo hiểm” không khác gì các băng đảng tội phạm cướp của, giết
người, tống tiền, đốt nhà của lương dân.
Để đẩy mạnh các hành động giết người, cướp của, thủ tiêu những người
không đầu phục cộng sản bị gọi là phản động, Việt gian, gián điệp của
Pháp, Hồ Chí Minh và hai phụ tá đắc lực là Phạm văn Đồng và Võ Nguyên
Giáp đã trọng dụng một tên lưu manh là Trần Quốc Hoàn trong chức vụ Bộ
Trưởng bộ Công An suốt thời gian 40 năm Phạm văn Đồng làm Thủ tướng. Lúc
còn ẩn trốn trong rừng núi Thái Nguyên, Hồ Chí Minh đã tuân lịnh Mao
Trạch Đông phát động Cải Cách Ruộng Đất, xử bắn trước tiên người ơn đã
cưu mang các lãnh tụ đảng Cộng sản là bà Nguyễn thị Năm tức bà Cát Hanh
Long trước khi tiến hành đấu tố, cướp đất, giết địa chủ và thân hào nhân
sĩ ở nông thôn miền Bắc. Các hành động phản phúc, tráo trở, giết người
vô tội để cướp tài sản của họ có khác gì tội phạm của các băng đảng!
2- Sau hội nghị Geneve 1954, Hồ Chí Minh trở về Bắc bộ phủ ngự trị miền
Bắc nhờ quân viện to lớn của Mao Trạch Đông tốt bụng đến mức “xin một,
cho mười” giúp chiến thắng quân Pháp tại Điện Biên phủ.
(Xem Trần Đĩnh, Đèn Cù I và II )
Tiến nhanh lên chủ nghĩa xã hội, Hồ Chí Minh ban hành Hiến pháp 1959 để
chánh thức cho phép đảng Cộng sản chuyên chính trong mọi lãnh vực, tiến
hành các chánh sách bắt người, cướp của, đổi tiền, cải tạo công thương
nghiệp, hợp tác hoá nông nghiệp nhằm mục đích trấn lột nhân dân miền
Bắc. Nhà nước cộng sản Bắc Việt cướp ngày như vậy có khác gì các băng
đảng!
3- Sau khi vô sản hóa nhân dân miền Bắc, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ và Nguyễn
Chí Thanh còn muốn cướp luôn nước Việt Nam Cộng Hòa, vơ vét thêm tài sản
của Nhà nước và nhân dân miền Nam dưới chiêu bài thống nhứt đất nước
Việt Nam. Thế là chiến tranh lại tái phát. Con em miền Bắc hăng hái tham
gia chống Mỹ cứu nước, quyết tâm sinh Bắc tử Nam. Liên Xô, Trung Quốc
và Hoa Kỳ ào ạt đỗ võ khí vào Việt Nam để giúp thanh niên hai miền Nam
Bắc bắn giết nhau không chút thương tiếc và hối hận. Cuối cùng, Việt Nam
Cộng Hòa bị Bắc Việt cộng sản thôn tính ngày 30-4-1975 trước sự lạnh
lùng của Hoa Kỳ và trở thành một chiến lợi phẩm quý giá của đảng Cộng
sản, một thuộc địa giàu có cung cấp nhiều tài nguyên cho kẻ chiếm
đóng..Lãnh tụ, cán bộ và đảng viên cộng sản tha hồ cướp đoạt tài sản của
Nhà nước Việt Nam Cộng Hòa, quân cán chánh và “ngụy dân” miền Nam. Lê
Duẫn và bộ Chánh trị đảng Cộng sản chiếm hữu 16 tấn vàng của Ngân Hàng
Quốc Gia do thực dân Pháp chuyển giao cho chánh quyền Bảo Đại năm 1948.
Lãnh tụ và cán bộ cộng sản cưỡng chiếm các công thự, cộng ốc và biệt thự
sang trọng. Cán bộ và đảng viên cộng sản thụ hưởng nhà cửa, ruộng đất
và tài sản của những nhà tư sản, tiểu tư sản và thương gia bỏ nước ra đi
trước làn sóng đỏ tràn ngập miền Nam.
Hiến pháp 1959 và các pháp lịnh bất nhân của miền Bắc cộng sản được đem
áp dụng ngay cho miền Nam tự do để bắt giam không xét xử trên ba trăm
ngàn (300,000) sĩ quan, viên chức, cán bộ của các chánh đảng quốc gia và
nhân viên các Sở Mỹ, xử bắn không bản án vài chục ngàn nhân viên Cảnh
Sát và viên chức xã ấp. Kẻ xâm lăng từ miền Bắc xuống đã đập tan nền
kinh tế thị trường của miền Nam và trấn lột ngay “ngụy dân” Nam kỳ bằng
các biện pháp đổi tiền, đánh tư sản mại bản, cải tạo công thương nghiệp
và hợp tác hóa nông nghiệp dưới quyền chỉ đạo của ông thợ thiến heo
Nguyễn Cống (lấy bí danh Đỗ Mười vì đã chui xuống cống số 10 ở Hỏa Lò để
thoat thân). Các tội ác kể trên của đảng Cộng sản Việt Nam có khác gì
hành vi cướp của giết người và cưỡng đoạt tài sản của các băng đảng tội
phạm!
Dưới thời trị vì của Vương triều Nhị Lê (Lê Duẫn và Lê Đức Thọ), đảng
Cộng sản còn áp dụng chánh sách bài Hoa và tổ chức bán người ra ngoại
quốc dưới hình thức Ra Đi Bán Chánh Thức của người gốc Tàu để lấy vàng,
nhà cửa và cơ sở kinh doanh của những người trốn chạy “Thiên đường” cộng
sản và “Mùa Xuân Của Nhân Loại”
Từ khi Lê Duẫn và Lê Đức Thọ lần lượt nhắm mắt buông tay đi chầu Karl
Marx, Vladimir Lenin, Josef Stalin và Mao Trạch Đông, đảng Cộng sản bắt
buộc phải cởi mở kinh tế nửa vời để cứu đảng và giúp cho các lãnh tụ,
cán bộ và đảng viên trở thành những ông nhà giàu mới (tiếng Pháp gọi là
les parvenus). Bắt chước Trung Quốc đi theo nền kinh tế thị trường của
chủ nghĩa tư bản, đảng Cộng sản vẫn bám giữ độc quyền ngự trị nước Việt
Nam khốn khổ với đặc quyền chuyên chính của một giai cấp mới, giai cấp
tư bản đỏ. Thân nhân của các vua quan cộng sản ngày nay đã trở thành các
đại gia nắm chặt các Nhóm Lợi Ích nhờ quyền thế của gia tộc. Khai thác
các dự án đầu tư của các công ty ngoại quốc, các Nhóm Lợi Ích thẳng tay
cướp ruộng đất của lương dân với lực lượng Công An, bộ đội, dân phòng và
xã hội đen. Sự cưỡng chế thu hồi ruộng đất quá dễ dàng vì luật pháp xã
hội chủ nghĩa không công nhận quyền tư hữu ruộng đất như duới chế độ
thưc dân Pháp. Toàn bộ luật pháp do Quốc Hội cộng sản làm ra để tăng
cướng quyền hành của đảng Cộng sản và giúp đở cán bộ đảng viên.
Dưới chế độ cộng sản Việt Nam ngày nay, nhà giàu không còn là kẻ thù của
nhân dân. Ngược lại, các doanh nhân giàu có còn được mời tham gia đảng
Cộng sản, đảng của giai cấp mới, giai cấp tư bản đỏ.
Nói tóm lại, các dẫn chứng kể trên đưa tới kết luận:
– Đảng Cộng sản Việt Nam không có chánh danh vì đã được thành lập theo
chỉ thị của Stalin để phục vụ chủ nghĩa xã hội thay vì phục vụ dân tộc
Việt Nam;
– Trước khi cướp được chánh quyền và trong khi là một đảng cầm quyền,
đảng Cộng sản Việt Nam đã có quá nhiều hành động cướp của, giêt người
không khác gì những băng đảng tội phạm. Đảng nầy đúng là một Mafia Việt
Nam.
Thẩm phán Phạm Đình Hưng (nguồn Ba cây trúc)