Kinh Khổ
Mẹ Việt Nam đang than khóc...- Mai Tú Ân
Làm sao mà có thể an hưởng sung sướng, vinh thân phì gia, điền viên chim cảnh, sáng chơi cu, chiều chơi cù...khi đất nước nhiễu nhương, nhân dân lầm than vì bọn ăn trên ngồi trốc đục khoét,
Làm sao mà có thể an hưởng sung sướng, vinh thân phì gia, điền viên chim cảnh, sáng chơi cu, chiều chơi cù...khi đất nước nhiễu nhương, nhân dân lầm than vì bọn ăn trên ngồi trốc đục khoét, bọn nội xâm mở thành cho ngoại xâm. Khi tiếng than khóc của bao dân đen, dân oan hoà thành tiếng khóc như tiếng khóc của Mẹ Việt Nam ta. Mẹ khóc vì đâu có sanh ra cái thứ con cái lừa lọc đổi trắng thay đen, chỉ biết vinh thân phì gia, ăn cả máu dơ của ruột thịt đồng bào, thứ rước voi về giày mả tổ....
Không chỉ có dân đen mà ngay cả có bao nhiêu người danh hiệu có dư, chức tước có thừa nhưng lại vẫn phải đau đớn chỉ xuống đất mà nguyền, chỉ lên trời mà rủa...Nghiến răng bứt tóc mà nguyền giặc ngoài bờ cõi 1 phần, thì lại phải bầm gan tím ruột mà rủa lũ giặc quan tham trong nhà 10 phần...
Bao con người đã từng coi sinh mạnh nhẹ như lông hồng xông pha trận tiền ngày trước, giờ kinh tởm khi nhìn thấy đồng chí chung chiến hào ngày trước nay đã trở thành những kẻ hại dân hại nước mà bỏ đi tất cả, tự nguyện trở thành những kẻ sĩ dấn thân cho sự thật, công bằng xã hội, cho dân quyền, dân chủ, dân sinh, dân oan...
Ôi, Trời cao xanh ơi,
Ôi, Đất dày thẳm hỡi...
Sống thì phải lấy chữ Tu Thân làm gốc, lấy chữ Thánh Hiền làm đạo. Kính với cha mẹ, ông bà tổ tiên, thờ với Thánh Thần và nợ với non sông đất nước, phải dạy những điều thiêng liêng ấy cho con cháu để chúng biết những điều thiêng liêng ấy. Và lại càng phải dạy những điều thiêng liêng liêng ấy cho những kẻ vô tri, vô đạo, vô nhân biết rằng còn có những điều thiêng liêng đó ở trên đời, chứ không phải chỉ có bạc tiền, danh lợi, hay quyền cao chức trọng...
Cho dù có chết thì cũng chẳng sá chi, sống chết cũng chỉ một kiếp người. Sống làm sao cho khỏi tủi với tổ tiên, để khi chết được cháu con kính cung, để khi giỗ chạp ở trên bàn thờ ta vẫn nhìn thẳng vào con cháu mà không phải thẹn trong lòng với lớp hậu sinh...
Để diệt lũ giòi bọ tanh hôi đục khoét thì dù có thời có công trạng, huân chương nặng trĩu, bổng lộc có thừa mà nay không còn nữa thì vẫn cười...
Để diệt được lũ chuột dơ bẩn thì cho dù có thời quyền cao chức trọng, tên nọ tuổi kia, mà nay chẳng ai trọng cũng vẫn vui...
Chỉ vì chót sinh nhầm vào thời mạt, đứng nhầm với bọn cướp thì giờ là lúc phải trả nợ non sông, phải đem chí trai cùng dân tộc diệt ma trừ quỉ, để Mẹ Việt Nam của chúng ta không còn phải tức tưởi than khóc cái hoạ bất hiếu này của những đứa con đại bất hiếu gây ra...
(FB Mai Tú Ân)
Làm sao mà có thể an hưởng sung sướng, vinh thân phì gia, điền viên chim cảnh, sáng chơi cu, chiều chơi cù...khi đất nước nhiễu nhương, nhân dân lầm than vì bọn ăn trên ngồi trốc đục khoét, bọn nội xâm mở thành cho ngoại xâm. Khi tiếng than khóc của bao dân đen, dân oan hoà thành tiếng khóc như tiếng khóc của Mẹ Việt Nam ta. Mẹ khóc vì đâu có sanh ra cái thứ con cái lừa lọc đổi trắng thay đen, chỉ biết vinh thân phì gia, ăn cả máu dơ của ruột thịt đồng bào, thứ rước voi về giày mả tổ....
Không chỉ có dân đen mà ngay cả có bao nhiêu người danh hiệu có dư, chức tước có thừa nhưng lại vẫn phải đau đớn chỉ xuống đất mà nguyền, chỉ lên trời mà rủa...Nghiến răng bứt tóc mà nguyền giặc ngoài bờ cõi 1 phần, thì lại phải bầm gan tím ruột mà rủa lũ giặc quan tham trong nhà 10 phần...
Bao con người đã từng coi sinh mạnh nhẹ như lông hồng xông pha trận tiền ngày trước, giờ kinh tởm khi nhìn thấy đồng chí chung chiến hào ngày trước nay đã trở thành những kẻ hại dân hại nước mà bỏ đi tất cả, tự nguyện trở thành những kẻ sĩ dấn thân cho sự thật, công bằng xã hội, cho dân quyền, dân chủ, dân sinh, dân oan...
Ôi, Trời cao xanh ơi,
Ôi, Đất dày thẳm hỡi...
Sống thì phải lấy chữ Tu Thân làm gốc, lấy chữ Thánh Hiền làm đạo. Kính với cha mẹ, ông bà tổ tiên, thờ với Thánh Thần và nợ với non sông đất nước, phải dạy những điều thiêng liêng ấy cho con cháu để chúng biết những điều thiêng liêng ấy. Và lại càng phải dạy những điều thiêng liêng liêng ấy cho những kẻ vô tri, vô đạo, vô nhân biết rằng còn có những điều thiêng liêng đó ở trên đời, chứ không phải chỉ có bạc tiền, danh lợi, hay quyền cao chức trọng...
Cho dù có chết thì cũng chẳng sá chi, sống chết cũng chỉ một kiếp người. Sống làm sao cho khỏi tủi với tổ tiên, để khi chết được cháu con kính cung, để khi giỗ chạp ở trên bàn thờ ta vẫn nhìn thẳng vào con cháu mà không phải thẹn trong lòng với lớp hậu sinh...
Để diệt lũ giòi bọ tanh hôi đục khoét thì dù có thời có công trạng, huân chương nặng trĩu, bổng lộc có thừa mà nay không còn nữa thì vẫn cười...
Để diệt được lũ chuột dơ bẩn thì cho dù có thời quyền cao chức trọng, tên nọ tuổi kia, mà nay chẳng ai trọng cũng vẫn vui...
Chỉ vì chót sinh nhầm vào thời mạt, đứng nhầm với bọn cướp thì giờ là lúc phải trả nợ non sông, phải đem chí trai cùng dân tộc diệt ma trừ quỉ, để Mẹ Việt Nam của chúng ta không còn phải tức tưởi than khóc cái hoạ bất hiếu này của những đứa con đại bất hiếu gây ra...
(FB Mai Tú Ân)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Đi Ăn Ở Hà Nội" - by Đỗ Duy Ngọc / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Chỉ Có Ở Việt Nam" - by Ku Búa / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Việt Nam Tự Hào?" - by Trần Văn Giang (st).
- "Tôi Đã Thấy" - by Bác sĩ Trần Văn Minh / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Hành Nghề Mãi Dâm Tại Việt Nam" - by Thạch Đạt Lang / Trần Văn Giang (ghi lại)
Mẹ Việt Nam đang than khóc...- Mai Tú Ân
Làm sao mà có thể an hưởng sung sướng, vinh thân phì gia, điền viên chim cảnh, sáng chơi cu, chiều chơi cù...khi đất nước nhiễu nhương, nhân dân lầm than vì bọn ăn trên ngồi trốc đục khoét,
Làm
sao mà có thể an hưởng sung sướng, vinh thân phì gia, điền viên chim
cảnh, sáng chơi cu, chiều chơi cù...khi đất nước nhiễu nhương, nhân dân
lầm than vì bọn ăn trên ngồi trốc đục khoét, bọn nội xâm mở thành cho
ngoại xâm. Khi tiếng than khóc của bao dân đen, dân oan hoà thành tiếng
khóc như tiếng khóc của Mẹ Việt Nam ta. Mẹ khóc vì đâu có sanh ra cái
thứ con cái lừa lọc đổi trắng thay đen, chỉ biết vinh thân phì gia, ăn cả máu dơ của ruột thịt đồng bào, thứ rước voi về giày mả tổ....
Không chỉ có dân đen mà ngay cả có bao nhiêu người danh hiệu có dư, chức tước có thừa nhưng lại vẫn phải đau đớn chỉ xuống đất mà nguyền, chỉ lên trời mà rủa...Nghiến răng bứt tóc mà nguyền giặc ngoài bờ cõi 1 phần, thì lại phải bầm gan tím ruột mà rủa lũ giặc quan tham trong nhà 10 phần...
Bao con người đã từng coi sinh mạnh nhẹ như lông hồng xông pha trận tiền ngày trước, giờ kinh tởm khi nhìn thấy đồng chí chung chiến hào ngày trước nay đã trở thành những kẻ hại dân hại nước mà bỏ đi tất cả, tự nguyện trở thành những kẻ sĩ dấn thân cho sự thật, công bằng xã hội, cho dân quyền, dân chủ, dân sinh, dân oan...
Ôi, Trời cao xanh ơi,
Ôi, Đất dày thẳm hỡi...
Sống thì phải lấy chữ Tu Thân làm gốc, lấy chữ Thánh Hiền làm đạo. Kính với cha mẹ, ông bà tổ tiên, thờ với Thánh Thần và nợ với non sông đất nước, phải dạy những điều thiêng liêng ấy cho con cháu để chúng biết những điều thiêng liêng ấy. Và lại càng phải dạy những điều thiêng liêng liêng ấy cho những kẻ vô tri, vô đạo, vô nhân biết rằng còn có những điều thiêng liêng đó ở trên đời, chứ không phải chỉ có bạc tiền, danh lợi, hay quyền cao chức trọng...
Cho dù có chết thì cũng chẳng sá chi, sống chết cũng chỉ một kiếp người. Sống làm sao cho khỏi tủi với tổ tiên, để khi chết được cháu con kính cung, để khi giỗ chạp ở trên bàn thờ ta vẫn nhìn thẳng vào con cháu mà không phải thẹn trong lòng với lớp hậu sinh...
Để diệt lũ giòi bọ tanh hôi đục khoét thì dù có thời có công trạng, huân chương nặng trĩu, bổng lộc có thừa mà nay không còn nữa thì vẫn cười...
Để diệt được lũ chuột dơ bẩn thì cho dù có thời quyền cao chức trọng, tên nọ tuổi kia, mà nay chẳng ai trọng cũng vẫn vui...
Chỉ vì chót sinh nhầm vào thời mạt, đứng nhầm với bọn cướp thì giờ là lúc phải trả nợ non sông, phải đem chí trai cùng dân tộc diệt ma trừ quỉ, để Mẹ Việt Nam của chúng ta không còn phải tức tưởi than khóc cái hoạ bất hiếu này của những đứa con đại bất hiếu gây ra...
(FB Mai Tú Ân)
Không chỉ có dân đen mà ngay cả có bao nhiêu người danh hiệu có dư, chức tước có thừa nhưng lại vẫn phải đau đớn chỉ xuống đất mà nguyền, chỉ lên trời mà rủa...Nghiến răng bứt tóc mà nguyền giặc ngoài bờ cõi 1 phần, thì lại phải bầm gan tím ruột mà rủa lũ giặc quan tham trong nhà 10 phần...
Bao con người đã từng coi sinh mạnh nhẹ như lông hồng xông pha trận tiền ngày trước, giờ kinh tởm khi nhìn thấy đồng chí chung chiến hào ngày trước nay đã trở thành những kẻ hại dân hại nước mà bỏ đi tất cả, tự nguyện trở thành những kẻ sĩ dấn thân cho sự thật, công bằng xã hội, cho dân quyền, dân chủ, dân sinh, dân oan...
Ôi, Trời cao xanh ơi,
Ôi, Đất dày thẳm hỡi...
Sống thì phải lấy chữ Tu Thân làm gốc, lấy chữ Thánh Hiền làm đạo. Kính với cha mẹ, ông bà tổ tiên, thờ với Thánh Thần và nợ với non sông đất nước, phải dạy những điều thiêng liêng ấy cho con cháu để chúng biết những điều thiêng liêng ấy. Và lại càng phải dạy những điều thiêng liêng liêng ấy cho những kẻ vô tri, vô đạo, vô nhân biết rằng còn có những điều thiêng liêng đó ở trên đời, chứ không phải chỉ có bạc tiền, danh lợi, hay quyền cao chức trọng...
Cho dù có chết thì cũng chẳng sá chi, sống chết cũng chỉ một kiếp người. Sống làm sao cho khỏi tủi với tổ tiên, để khi chết được cháu con kính cung, để khi giỗ chạp ở trên bàn thờ ta vẫn nhìn thẳng vào con cháu mà không phải thẹn trong lòng với lớp hậu sinh...
Để diệt lũ giòi bọ tanh hôi đục khoét thì dù có thời có công trạng, huân chương nặng trĩu, bổng lộc có thừa mà nay không còn nữa thì vẫn cười...
Để diệt được lũ chuột dơ bẩn thì cho dù có thời quyền cao chức trọng, tên nọ tuổi kia, mà nay chẳng ai trọng cũng vẫn vui...
Chỉ vì chót sinh nhầm vào thời mạt, đứng nhầm với bọn cướp thì giờ là lúc phải trả nợ non sông, phải đem chí trai cùng dân tộc diệt ma trừ quỉ, để Mẹ Việt Nam của chúng ta không còn phải tức tưởi than khóc cái hoạ bất hiếu này của những đứa con đại bất hiếu gây ra...
(FB Mai Tú Ân)