Trang lá cải

ĐÔI ĐIỀU VỚI ANH LÊ PHÚ KHẢI

Anh Lê Phú Khải vừa xuất bản cuốn hồi ký LỜI AI ĐIẾU tại Hoa Kỳ. Tôi chưa có cuốn sách trong tay, chỉ đọc vài đoạn trích trên mạng anh viết về làng báo Việt Nam. Thật tình tôi cảm thấy ghê tởm, ghê tởm vì ngòi bút của anh quá dơ bẩn.

FB Võ Đắc Danh

25-11-2016

Nhà báo Lê Phú Khải. Ảnh: internet

Nhà báo Lê Phú Khải. Ảnh: internet

Anh Lê Phú Khải vừa xuất bản cuốn hồi ký LỜI AI ĐIẾU tại Hoa Kỳ. Tôi chưa có cuốn sách trong tay, chỉ đọc vài đoạn trích trên mạng anh viết về làng báo Việt Nam. Thật tình tôi cảm thấy ghê tởm, ghê tởm vì ngòi bút của anh quá dơ bẩn. Xin trích ra đây một đoạn anh viết về Nguyễn Công Khế:

Tôi rất hối hận về sự ngu ngơ của mình (từ ngu ngơ là từ của nhà văn Dương Thu Hương dùng để chỉ quần chúng ngu ngơ, bị lừa bịp)! Tôi cũng rất phẫn nộ với Nguyễn Công Khế khi được cán bộ lãnh đạo của Đài cho biết như thế. Tôi đem chuyện này than phiền với các đồng nghiệp báo chí ở Sài Gòn. Một người bạn tôi mắng tôi là thằng ngu vì không biết gì về Nguyễn Công Khế cả. Anh còn cho biết Khế luôn dùng tờ báo của mình để gây thanh thế, chẳng hạn y cho phóng viên của báo đi viết về tiêu cực, nhung khi vụ việc có liên quan đến một ông lớn nào đó. Ví dụ, đồng chí X xưa kia ở tỉnh Y, nay đã lên trung ương làm đến Bộ Chính trị mà bài viết có dính líu đến đồng chí đó khi còn ở địa phương thì Khế không đăng mà gửi bài cho đồng chí ấy biết “để giữ uy tín” cho lãnh đạo, thế là đồng chí X đã “mắc nợ” Khế.

Khi báo Thanh Niên tổ chức một cuộc thi hoa hậu nào đó, Khế gửi giấy mời, thế là đồng chí ấy, dù là Chủ tịch nước cũng phải đến dự tận quê Khế ở Miền Trung xa xôi!!! Một tờ báo hạng B mà Bộ Chính trị phải đến dự thì uy tín của Khế lên như diều. Cứ thế mà Khế “ra roi”, cứ thế mà dọa nạt thiên hạ để tống tiền. Trong cái mớ bòng bong của một xã hội được gọi là “kinh tế thị trường định hướng XHCN”, Khế cứ thế mà vơ vét.

Anh bạn tôi kết luận: Nguyễn Công Khế là “tên lưu manh ngang tầm thời đại”! Nhà thơ L đi viếng mẹ của Nguyễn Công Khế mất vào tháng 9 năm 2007 về, hốt hoảng nói với tôi, đám tang còn hơn cả tỷ phú bên Mỹ có mẹ mất. Giàu có không bút nào tả xiết, xe du lịch đời mới đỗ dài cả cây số. Cái “cảm tạ” của báo Thanh Niên ra ngày 5.9.2007 của gia đình Khế về cái mất của cụ bà Lê Thị Liễu, 79 tuổi đã gây chấn động dư luận. Trang mạng của báo TN đăng lên đã bị các trang “lề trái” ném đá dữ dội, vội vàng phải gỡ xuống, nhưng trang 10 báo in ngày 5.9.2007 kín cả trang còn đó. Xin bạn đọc hãy thử lướt qua danh sách gần 200 cá nhân và các đơn vị (được đăng gộp)… “đã đến thăm viếng, giúp đỡ, chia buồn và tiễn đưa linh cữu” như báo đã đưa gồm: Ông Võ Văn Kiệt, nguyên Thủ tướng CP, ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước và gia đình, ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng CP và gia đình, bà Nguyễn Thị Bình, nguyên Phó Chủ tịch nước, ông Nguyễn Văn Chi, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra trung ương, ông Hồ Đức Việt, Ủy viên BCT, trưởng ban Tổ chức trung ương, Đại tướng Lê Hồng Anh, Ủy viên BCT, Bộ trưởng Bộ Công an, ông Lê Thanh Hải, Ủy viên BCT, Bí thư thành ủy TPHCM và gia đình rồi còn cả ông Thống đốc Ngân hành nhà nước, các bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh, các cơ quan báo chí, các nghệ sĩ, các Hội v.v và v.v.

Những người đứng đầu bộ máy cai trị đồ sộ của chế độ toàn trị đã đến “thăm viếng, chia buồn và tiễn đưa…” cụ bà Lê Thị Liễu. Ngay cả đến đương kim nguyên thủ một cường quốc trên thế giới mà bố mẹ mất cũng không được như thế.

Có thể nói, đây là đám tang mẹ một Tổng biên tập một tờ báo ngành của một nước nhỏ nhưng “vĩ đại” nhất hành tinh, chưa hề thấy trong lịch sử báo chí nhân loại. Trong chế độ toàn trị, một tổng biên tập chỉ cần không chống chế độ, không nói ngược với đường lối của Đảng cầm quyền, biết luồn lách, biết dùng tờ báo của mình để nịnh bợ, dọa nạt và khống chế, biết té nước theo mưa, biết gió chiều nào che chiều ấy, giả vờ chống tham nhũng thì anh ta kiếm bẫm hơn bất cứ nhà buôn nào, có thế lực như một “ông vua không ngai”. Cứ xem danh sách những người đến viếng mẹ anh ta thì thấy. Nếu xét về mặt nào đó thì đây còn hơn quốc tang!

Trước hết phải nói rằng Lê Phú Khải luôn tỏ ra trân trọng tôi, anh khen ngợi tôi hết lời và chủ động gọi điện thoại gặp tôi, anh dành cho tôi những lời tâng bốc mà tôi cảm thấy ái ngại. Ví dụ như có lần anh gọi điện hỏi tôi có đi dự đại hội nhà văn không, tôi nói không, anh bảo tôi nên đi để ứng cử vào BCH, anh nói “Cỡ ông phải làm phó chủ tịch phụ trách phía nam mới xứng đáng. . .”, Những lần tình cờ gặp nhau, anh tay bắt mặt mừng và luôn dành cho tôi những lời tâng bốc trước đám đông làm tôi thấy ngượng nên cố né tránh anh.

Ở đời, có những người quý tôi nhưng tôi không thể quý họ. Và ngược lại, có những người xem thường tôi nhưng tôi rất quý trọng họ. Với anh Lê Phú Khải, tôi không quý trọng anh là vì những năm tháng làm việc ở ĐBSCL, đi nhiều nơi, tôi nghe nhiều quan chức và doanh nghiệp kể về anh những câu chuyện làm tôi “ớn ớn”. Nhưng tôi để bụng, không nói ra.

Nay tình cờ đọc những trang hồi ký của anh viết về đồng nghiệp, có cái gì đó buộc tôi phải viết những dòng nầy.

Anh Khải ạ!

Khi về già, người ta hay viết hồi ký. Nhưng phần lớn là sự chiêm nghiệm, những trang hồi ức rất nhân văn, đậm chất tình người và thân phận con người. Đó là những gì lắng lại ở một tâm hồn nhân ái của kẻ đi qua suốt một cuộc đời với những va chạm ngọt bùi cay đắng.

Nhưng đọc những trang viết của anh – Một nhà báo lớn tuổi – tôi không hề thấy câu chữ nào toát lên lòng nhân ái mà toàn là những lời độc ác. Anh bôi nhọ bạn bè đồng nghiệp của anh, anh trét cứt lên mặt họ một cách cố ý bạo tàn.

Tôi không có ý bênh vực họ, bởi những câu chuyện mà tôi nghe người nầy người kia kể về họ ở miền tây còn nhiều hơn, xấu xa hơn những câu chuyện mà anh viết. Trong đó có cả anh. Nếu tôi viết về những chiêu kiếm tiền của anh qua lời kể của các quan chức và doanh nghiệp ở ĐBSCL chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn anh viết về họ rất nhiều. Nhưng tôi không làm điều đó. Trong nghề báo, mặc dù tôi nhỏ hơn anh cả tuổi đời lẩn tuổi nghề, nhưng tôi có một nguyên tắc là không bao giờ nói xấu người nầy qua lời kể của người kia. Còn anh, trong mở đầu câu chuyện về anh Khế, anh tự nhận là anh không biết gì về anh Khế mà chỉ nghe người khác kể lại. Thế rồi anh lôi ra hàng loạt câu chuện để mạt sát người ta. Anh là ai mà tự cho mình cái quyền lớn lao như thế?

Anh cho rằng những trang hồi ký của anh là những LỜI AI ĐIẾU cho một nền báo chí nô bộc. Anh tưởng đó là một phát hiện vĩ đại chăng? Xin lỗi anh! Ai mà chẳng biết điều đó, thậm chí người ta còn biết nhiều và biết sâu hơn anh nữa. Anh miệt thị đồng nghiệp sao anh không soi rọi lại chính mình? Những bài viết của anh tập hợp lại rôi tìm tài trợ của chỗ nầy chỗ nọ để in lại thành sách đó, anh đọc lại đi! Cả cuộc đời cầm bút của anh có phải chính anh là một trong những người đi tiên phong trong nền báo chí mà anh cho là nô bộc nầy chăng?

Anh đừng tưởng anh bôi xấu, anh mạt sát đồng nghiệp của anh để chứng tỏ rằng anh trong sạch. Anh đã sai lầm. Mà sai lầm ở chữ nghĩa của một kẻ cuối đời thì vô phương cứu chữa.

_____

FB Võ Đắc Danh

TRÍCH HỒI KÝ LỜI AI ĐIẾU CỦA LÊ PHÚ KHẢI

25-11-2016

Khi Hồng Vinh đi vận động tranh cử Quốc hội tại Cần Thơ, đã cho Phan Huy, tức “Huy cá vồ” đang làm Trưởng cơ quan đại diện của báo Nhân Dân tại đây đi tháp tùng và nhờ “Huy cá vồ” lăng-xê mình trước cử tri. Ông Sáu Phan nói với tôi: Đồng bào Cần Thơ vốn rất ghét Phan Huy vì những “thành tích” của ông ta nên ghét luôn cả Hồng Vinh. Ảnh Hồng Vinh trong danh sách ứng cử viên quốc hội dán ở các nơi bị cử tri khoét mắt!

Sở dĩ ở Cần Thơ người ta ghét nhà báo Phan Huy vì ở chỗ nào có ăn là anh ta có mặt. Tôi đã chứng kiến một chuyện chết cười về “Huy cá vồ”. Hôm đó, Đài TNVN có tổ chức một cuộc họp quan trọng ở Cần Thơ, chủ trì là Tổng Giám đốc Trần Mai Hạnh, vừa trúng ủy viên trung ương khóa 8. Nghe hơi Hạnh mới lên quan to, Huy lần tới, với tư cách Trưởng đại diện báo ND tại Cần Thơ, Huy mời Hạnh đi ăn tiệc. Cuộc đi có cả Đào Quang Cường, giám đốc cơ quan thường trú Đài TNVN tại TPHCM, Nguyễn Hồng Quang, Trưởng Đại diện Truyền hình VN tại Cần Thơ.

Lúc đi, giám đốc Cường rủ tôi cùng đi, ông nói: Hôm nay Phan Huy mời ông Hạnh, mời cả tôi, anh đi với tôi. Dĩ nhiên là tôi không bao giờ đi vì còn lạ gì Phan Huy. Sau bữa tiệc, về đến khách sạn, Cường chửi ầm lên: Hôm nay bị một bữa xấu hổ muốn tự sát luôn! Tôi hỏi, vì sao? Cường kể với tôi và mọi người: Phan Huy dẫn cả bọn tới một nhà hàng tư nhân sang trọng, gọi đủ món, cả rượu Tây nữa. Lúc chủ quán tính tiền, Phan Huy giới thiệu: Đây là anh Trần Mai Hạnh, Ủy viên trung ương Đảng, giới thiệu đến lần thứ hai mà chủ quán vẫn tính tiền. Tất cả hơn 2 triệu, mọi người phải gom tiền vào để trả. Thấy bẽ bàng quá, ông Hạnh phải rút một cọc tiền ra trả!

Mọi người đã lăn ra cười. Tôi hiểu Phan Huy muốn dùng cái chức Ủy viên trung ương Đảng của Hạnh để dọa tay chủ quán là tao chơi cả với trung ương, mày liệu hồn, đồng thời cũng muốn “ăn quỵt” và ra oai với mọi người tao là “Anh Hai” ở cái đất Cần Thơ này. Nào ngờ!!!

Vậy mà về hưu rồi Phan Huy lại được cơ cấu làm Chủ tịch Hội văn nghệ TP Cần Thơ. Với tư cách này, anh ta vừa đánh trượt bài thơ “Trăng nghẹn” của Hoài Tường Phong, đã được chọn là bài thơ hay nhất của ĐBSCL do Hội Văn nghệ Cần Thơ tổ chức và trao giải, gây bất bình trong giới văn nghệ Cần Thơ. Gần đây tôi gặp nhà thơ Lê Chí, cây bút nổi tiếng của Đồng bằng:- Tỉnh Cần Thơ các anh hết người rồi hay sao mà lại phải để một nhà báo xứ Nghệ, chuyên đi ăn xin làm chủ tịch Hội Văn nghệ của thành phố trung tâm của cả đồng bằng? Lê Chí không nói gì, ánh mắt của ông như muốn trả lời, “chúng tao không thèm làm (!)”.

Phan Huy vẫn được đảng tin dùng như thế, còn Hồng Vinh thì hết nhiệm kỳ trung ương, anh ta lại vào Hội đồng lý luận trung ương!!!

HUY CÁ VỒ

Ý anh Khải nói Phan Huy là loại cá vồ, nuôi trong ao cầu tiêu chuyên ăn cứt.

Anh em các văn phòng đại diện các báo tại miền tây đều biết từ “Nhà báo cá vồ” là do chị Ba Sương, giám đốc nông trường Sông Hậu dùng để chửi một nhà báo.

Chuyện nầy nếu như trong lúc trà dư tửu hậu anh em nói với nhau thì nghe được. Nhưng viết thành sách thì ghê tởm quá, độc ác quá, nhẫn tâm quá! Anh Lê Phú Khải có nghĩ rằng, một ngày nào đó sẽ có một nhà báo viết hồi ký, sẽ dành cho anh những trang như vậy không? Nếu có thì anh sẽ ứng xử với họ ra sao?

Tôi cũng có ý nghĩ một ngày không xa tôi sẽ viết hồi ức về hành trình hơn ba mươi năm cầm bút của mình. Những câu chuyện về những nhà báo bẩn có thể tôi biết nhiều hơn anh, nhưng chắc chắn tôi không bao giờ viết vì tôi sợ nó sẽ làm bẩn cả ngòi bút của mình, hơn nữa họ còn cả vợ con, cháu chắt sau nầy nữa. Con cháu họ sẽ bị tổn thương biết chừng nào khi cha ông mình bị phỉ báng rành rành trên trang sách.

Tất nhiên nếu viết, tôi cũng không bao giờ bỏ qua cái ác, đó là những cái ác của quyền lực làm băng hoại xã hội, gây đau thương cho thân phận đồng bào. Nhưng có lẽ điều tôi tâm đắc nhất là những kỷ niệm đẹp của những tháng năm làm báo, những ngọt-bùi-cay-đắng mà mình đã nếm trải, những ấm áp của tình đồng nghiệp, của bà con nông dân hay lớp nghèo thành thị, những giá trị nhân phẩm tuyệt vời của những con người mà tôi đã gặp, đã đi vào trang viết của tôi.

https://anhbasam.wordpress.com/2016/11/25/10-852-doi-dieu-voi-anh-le-phu-khai/


Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

ĐÔI ĐIỀU VỚI ANH LÊ PHÚ KHẢI

Anh Lê Phú Khải vừa xuất bản cuốn hồi ký LỜI AI ĐIẾU tại Hoa Kỳ. Tôi chưa có cuốn sách trong tay, chỉ đọc vài đoạn trích trên mạng anh viết về làng báo Việt Nam. Thật tình tôi cảm thấy ghê tởm, ghê tởm vì ngòi bút của anh quá dơ bẩn.

FB Võ Đắc Danh

25-11-2016

Nhà báo Lê Phú Khải. Ảnh: internet

Nhà báo Lê Phú Khải. Ảnh: internet

Anh Lê Phú Khải vừa xuất bản cuốn hồi ký LỜI AI ĐIẾU tại Hoa Kỳ. Tôi chưa có cuốn sách trong tay, chỉ đọc vài đoạn trích trên mạng anh viết về làng báo Việt Nam. Thật tình tôi cảm thấy ghê tởm, ghê tởm vì ngòi bút của anh quá dơ bẩn. Xin trích ra đây một đoạn anh viết về Nguyễn Công Khế:

Tôi rất hối hận về sự ngu ngơ của mình (từ ngu ngơ là từ của nhà văn Dương Thu Hương dùng để chỉ quần chúng ngu ngơ, bị lừa bịp)! Tôi cũng rất phẫn nộ với Nguyễn Công Khế khi được cán bộ lãnh đạo của Đài cho biết như thế. Tôi đem chuyện này than phiền với các đồng nghiệp báo chí ở Sài Gòn. Một người bạn tôi mắng tôi là thằng ngu vì không biết gì về Nguyễn Công Khế cả. Anh còn cho biết Khế luôn dùng tờ báo của mình để gây thanh thế, chẳng hạn y cho phóng viên của báo đi viết về tiêu cực, nhung khi vụ việc có liên quan đến một ông lớn nào đó. Ví dụ, đồng chí X xưa kia ở tỉnh Y, nay đã lên trung ương làm đến Bộ Chính trị mà bài viết có dính líu đến đồng chí đó khi còn ở địa phương thì Khế không đăng mà gửi bài cho đồng chí ấy biết “để giữ uy tín” cho lãnh đạo, thế là đồng chí X đã “mắc nợ” Khế.

Khi báo Thanh Niên tổ chức một cuộc thi hoa hậu nào đó, Khế gửi giấy mời, thế là đồng chí ấy, dù là Chủ tịch nước cũng phải đến dự tận quê Khế ở Miền Trung xa xôi!!! Một tờ báo hạng B mà Bộ Chính trị phải đến dự thì uy tín của Khế lên như diều. Cứ thế mà Khế “ra roi”, cứ thế mà dọa nạt thiên hạ để tống tiền. Trong cái mớ bòng bong của một xã hội được gọi là “kinh tế thị trường định hướng XHCN”, Khế cứ thế mà vơ vét.

Anh bạn tôi kết luận: Nguyễn Công Khế là “tên lưu manh ngang tầm thời đại”! Nhà thơ L đi viếng mẹ của Nguyễn Công Khế mất vào tháng 9 năm 2007 về, hốt hoảng nói với tôi, đám tang còn hơn cả tỷ phú bên Mỹ có mẹ mất. Giàu có không bút nào tả xiết, xe du lịch đời mới đỗ dài cả cây số. Cái “cảm tạ” của báo Thanh Niên ra ngày 5.9.2007 của gia đình Khế về cái mất của cụ bà Lê Thị Liễu, 79 tuổi đã gây chấn động dư luận. Trang mạng của báo TN đăng lên đã bị các trang “lề trái” ném đá dữ dội, vội vàng phải gỡ xuống, nhưng trang 10 báo in ngày 5.9.2007 kín cả trang còn đó. Xin bạn đọc hãy thử lướt qua danh sách gần 200 cá nhân và các đơn vị (được đăng gộp)… “đã đến thăm viếng, giúp đỡ, chia buồn và tiễn đưa linh cữu” như báo đã đưa gồm: Ông Võ Văn Kiệt, nguyên Thủ tướng CP, ông Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước và gia đình, ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng CP và gia đình, bà Nguyễn Thị Bình, nguyên Phó Chủ tịch nước, ông Nguyễn Văn Chi, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra trung ương, ông Hồ Đức Việt, Ủy viên BCT, trưởng ban Tổ chức trung ương, Đại tướng Lê Hồng Anh, Ủy viên BCT, Bộ trưởng Bộ Công an, ông Lê Thanh Hải, Ủy viên BCT, Bí thư thành ủy TPHCM và gia đình rồi còn cả ông Thống đốc Ngân hành nhà nước, các bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh, các cơ quan báo chí, các nghệ sĩ, các Hội v.v và v.v.

Những người đứng đầu bộ máy cai trị đồ sộ của chế độ toàn trị đã đến “thăm viếng, chia buồn và tiễn đưa…” cụ bà Lê Thị Liễu. Ngay cả đến đương kim nguyên thủ một cường quốc trên thế giới mà bố mẹ mất cũng không được như thế.

Có thể nói, đây là đám tang mẹ một Tổng biên tập một tờ báo ngành của một nước nhỏ nhưng “vĩ đại” nhất hành tinh, chưa hề thấy trong lịch sử báo chí nhân loại. Trong chế độ toàn trị, một tổng biên tập chỉ cần không chống chế độ, không nói ngược với đường lối của Đảng cầm quyền, biết luồn lách, biết dùng tờ báo của mình để nịnh bợ, dọa nạt và khống chế, biết té nước theo mưa, biết gió chiều nào che chiều ấy, giả vờ chống tham nhũng thì anh ta kiếm bẫm hơn bất cứ nhà buôn nào, có thế lực như một “ông vua không ngai”. Cứ xem danh sách những người đến viếng mẹ anh ta thì thấy. Nếu xét về mặt nào đó thì đây còn hơn quốc tang!

Trước hết phải nói rằng Lê Phú Khải luôn tỏ ra trân trọng tôi, anh khen ngợi tôi hết lời và chủ động gọi điện thoại gặp tôi, anh dành cho tôi những lời tâng bốc mà tôi cảm thấy ái ngại. Ví dụ như có lần anh gọi điện hỏi tôi có đi dự đại hội nhà văn không, tôi nói không, anh bảo tôi nên đi để ứng cử vào BCH, anh nói “Cỡ ông phải làm phó chủ tịch phụ trách phía nam mới xứng đáng. . .”, Những lần tình cờ gặp nhau, anh tay bắt mặt mừng và luôn dành cho tôi những lời tâng bốc trước đám đông làm tôi thấy ngượng nên cố né tránh anh.

Ở đời, có những người quý tôi nhưng tôi không thể quý họ. Và ngược lại, có những người xem thường tôi nhưng tôi rất quý trọng họ. Với anh Lê Phú Khải, tôi không quý trọng anh là vì những năm tháng làm việc ở ĐBSCL, đi nhiều nơi, tôi nghe nhiều quan chức và doanh nghiệp kể về anh những câu chuyện làm tôi “ớn ớn”. Nhưng tôi để bụng, không nói ra.

Nay tình cờ đọc những trang hồi ký của anh viết về đồng nghiệp, có cái gì đó buộc tôi phải viết những dòng nầy.

Anh Khải ạ!

Khi về già, người ta hay viết hồi ký. Nhưng phần lớn là sự chiêm nghiệm, những trang hồi ức rất nhân văn, đậm chất tình người và thân phận con người. Đó là những gì lắng lại ở một tâm hồn nhân ái của kẻ đi qua suốt một cuộc đời với những va chạm ngọt bùi cay đắng.

Nhưng đọc những trang viết của anh – Một nhà báo lớn tuổi – tôi không hề thấy câu chữ nào toát lên lòng nhân ái mà toàn là những lời độc ác. Anh bôi nhọ bạn bè đồng nghiệp của anh, anh trét cứt lên mặt họ một cách cố ý bạo tàn.

Tôi không có ý bênh vực họ, bởi những câu chuyện mà tôi nghe người nầy người kia kể về họ ở miền tây còn nhiều hơn, xấu xa hơn những câu chuyện mà anh viết. Trong đó có cả anh. Nếu tôi viết về những chiêu kiếm tiền của anh qua lời kể của các quan chức và doanh nghiệp ở ĐBSCL chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn anh viết về họ rất nhiều. Nhưng tôi không làm điều đó. Trong nghề báo, mặc dù tôi nhỏ hơn anh cả tuổi đời lẩn tuổi nghề, nhưng tôi có một nguyên tắc là không bao giờ nói xấu người nầy qua lời kể của người kia. Còn anh, trong mở đầu câu chuyện về anh Khế, anh tự nhận là anh không biết gì về anh Khế mà chỉ nghe người khác kể lại. Thế rồi anh lôi ra hàng loạt câu chuện để mạt sát người ta. Anh là ai mà tự cho mình cái quyền lớn lao như thế?

Anh cho rằng những trang hồi ký của anh là những LỜI AI ĐIẾU cho một nền báo chí nô bộc. Anh tưởng đó là một phát hiện vĩ đại chăng? Xin lỗi anh! Ai mà chẳng biết điều đó, thậm chí người ta còn biết nhiều và biết sâu hơn anh nữa. Anh miệt thị đồng nghiệp sao anh không soi rọi lại chính mình? Những bài viết của anh tập hợp lại rôi tìm tài trợ của chỗ nầy chỗ nọ để in lại thành sách đó, anh đọc lại đi! Cả cuộc đời cầm bút của anh có phải chính anh là một trong những người đi tiên phong trong nền báo chí mà anh cho là nô bộc nầy chăng?

Anh đừng tưởng anh bôi xấu, anh mạt sát đồng nghiệp của anh để chứng tỏ rằng anh trong sạch. Anh đã sai lầm. Mà sai lầm ở chữ nghĩa của một kẻ cuối đời thì vô phương cứu chữa.

_____

FB Võ Đắc Danh

TRÍCH HỒI KÝ LỜI AI ĐIẾU CỦA LÊ PHÚ KHẢI

25-11-2016

Khi Hồng Vinh đi vận động tranh cử Quốc hội tại Cần Thơ, đã cho Phan Huy, tức “Huy cá vồ” đang làm Trưởng cơ quan đại diện của báo Nhân Dân tại đây đi tháp tùng và nhờ “Huy cá vồ” lăng-xê mình trước cử tri. Ông Sáu Phan nói với tôi: Đồng bào Cần Thơ vốn rất ghét Phan Huy vì những “thành tích” của ông ta nên ghét luôn cả Hồng Vinh. Ảnh Hồng Vinh trong danh sách ứng cử viên quốc hội dán ở các nơi bị cử tri khoét mắt!

Sở dĩ ở Cần Thơ người ta ghét nhà báo Phan Huy vì ở chỗ nào có ăn là anh ta có mặt. Tôi đã chứng kiến một chuyện chết cười về “Huy cá vồ”. Hôm đó, Đài TNVN có tổ chức một cuộc họp quan trọng ở Cần Thơ, chủ trì là Tổng Giám đốc Trần Mai Hạnh, vừa trúng ủy viên trung ương khóa 8. Nghe hơi Hạnh mới lên quan to, Huy lần tới, với tư cách Trưởng đại diện báo ND tại Cần Thơ, Huy mời Hạnh đi ăn tiệc. Cuộc đi có cả Đào Quang Cường, giám đốc cơ quan thường trú Đài TNVN tại TPHCM, Nguyễn Hồng Quang, Trưởng Đại diện Truyền hình VN tại Cần Thơ.

Lúc đi, giám đốc Cường rủ tôi cùng đi, ông nói: Hôm nay Phan Huy mời ông Hạnh, mời cả tôi, anh đi với tôi. Dĩ nhiên là tôi không bao giờ đi vì còn lạ gì Phan Huy. Sau bữa tiệc, về đến khách sạn, Cường chửi ầm lên: Hôm nay bị một bữa xấu hổ muốn tự sát luôn! Tôi hỏi, vì sao? Cường kể với tôi và mọi người: Phan Huy dẫn cả bọn tới một nhà hàng tư nhân sang trọng, gọi đủ món, cả rượu Tây nữa. Lúc chủ quán tính tiền, Phan Huy giới thiệu: Đây là anh Trần Mai Hạnh, Ủy viên trung ương Đảng, giới thiệu đến lần thứ hai mà chủ quán vẫn tính tiền. Tất cả hơn 2 triệu, mọi người phải gom tiền vào để trả. Thấy bẽ bàng quá, ông Hạnh phải rút một cọc tiền ra trả!

Mọi người đã lăn ra cười. Tôi hiểu Phan Huy muốn dùng cái chức Ủy viên trung ương Đảng của Hạnh để dọa tay chủ quán là tao chơi cả với trung ương, mày liệu hồn, đồng thời cũng muốn “ăn quỵt” và ra oai với mọi người tao là “Anh Hai” ở cái đất Cần Thơ này. Nào ngờ!!!

Vậy mà về hưu rồi Phan Huy lại được cơ cấu làm Chủ tịch Hội văn nghệ TP Cần Thơ. Với tư cách này, anh ta vừa đánh trượt bài thơ “Trăng nghẹn” của Hoài Tường Phong, đã được chọn là bài thơ hay nhất của ĐBSCL do Hội Văn nghệ Cần Thơ tổ chức và trao giải, gây bất bình trong giới văn nghệ Cần Thơ. Gần đây tôi gặp nhà thơ Lê Chí, cây bút nổi tiếng của Đồng bằng:- Tỉnh Cần Thơ các anh hết người rồi hay sao mà lại phải để một nhà báo xứ Nghệ, chuyên đi ăn xin làm chủ tịch Hội Văn nghệ của thành phố trung tâm của cả đồng bằng? Lê Chí không nói gì, ánh mắt của ông như muốn trả lời, “chúng tao không thèm làm (!)”.

Phan Huy vẫn được đảng tin dùng như thế, còn Hồng Vinh thì hết nhiệm kỳ trung ương, anh ta lại vào Hội đồng lý luận trung ương!!!

HUY CÁ VỒ

Ý anh Khải nói Phan Huy là loại cá vồ, nuôi trong ao cầu tiêu chuyên ăn cứt.

Anh em các văn phòng đại diện các báo tại miền tây đều biết từ “Nhà báo cá vồ” là do chị Ba Sương, giám đốc nông trường Sông Hậu dùng để chửi một nhà báo.

Chuyện nầy nếu như trong lúc trà dư tửu hậu anh em nói với nhau thì nghe được. Nhưng viết thành sách thì ghê tởm quá, độc ác quá, nhẫn tâm quá! Anh Lê Phú Khải có nghĩ rằng, một ngày nào đó sẽ có một nhà báo viết hồi ký, sẽ dành cho anh những trang như vậy không? Nếu có thì anh sẽ ứng xử với họ ra sao?

Tôi cũng có ý nghĩ một ngày không xa tôi sẽ viết hồi ức về hành trình hơn ba mươi năm cầm bút của mình. Những câu chuyện về những nhà báo bẩn có thể tôi biết nhiều hơn anh, nhưng chắc chắn tôi không bao giờ viết vì tôi sợ nó sẽ làm bẩn cả ngòi bút của mình, hơn nữa họ còn cả vợ con, cháu chắt sau nầy nữa. Con cháu họ sẽ bị tổn thương biết chừng nào khi cha ông mình bị phỉ báng rành rành trên trang sách.

Tất nhiên nếu viết, tôi cũng không bao giờ bỏ qua cái ác, đó là những cái ác của quyền lực làm băng hoại xã hội, gây đau thương cho thân phận đồng bào. Nhưng có lẽ điều tôi tâm đắc nhất là những kỷ niệm đẹp của những tháng năm làm báo, những ngọt-bùi-cay-đắng mà mình đã nếm trải, những ấm áp của tình đồng nghiệp, của bà con nông dân hay lớp nghèo thành thị, những giá trị nhân phẩm tuyệt vời của những con người mà tôi đã gặp, đã đi vào trang viết của tôi.

https://anhbasam.wordpress.com/2016/11/25/10-852-doi-dieu-voi-anh-le-phu-khai/


BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm