Mỗi Ngày Một Chuyện

ĐÊM KHÔNG DÀI - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Chẳng hạn như hôm nay, mới 9 giờ tối mình đã ngủ thiếp đi, rồi gần 1 giờ sáng, bỗng tỉnh giấc, mình thức một lèo luôn tới sáng, để làm gì, tại sao không dỗ giấc cho êm dịu, để ngủ tiếp nhỉ ?


ĐÊM KHÔNG DÀI   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Bị ám ảnh bởi 2 câu ca dao: 

Thức lâu mới biết đêm dài 

Ở lâu mới biết lòng người có nhân...

Mình quả không cố tình muốn thức lâu để xem đêm dài thế nào, dài bao nhiêu trượng, xa bao nhiêu dặm ...

Đồng thời với sự so sánh hồ đồ ở lâu mới biết lòng người có nhân. Nhân là nhân đức, nhân đạo, nhân từ, nhân ảnh , nhân văn, nhân ái vv...

Nhiều nhân quá, nên phải lọc ra cái " nhân" gì nó phù hợp với điều mình muốn đề cập đến hôm nay ? 

Tất nhiên lại muốn nói về anh phải không? Đó là nhân từ bác ái đấy ...

 

Thế thì còn muốn gì hơn nữa hở ? Với tôi, là anh, trong nhân từ bác ái là chẳng những có đức, có đạo, còn có yêu, có dấu nữa. 

Ô, chi lạ rứa, chi lạ rứa ? Có yêu thì được rồi, có " dấu" là sao vậy cà ? 

Anh đang lừ mắt trong tấm gương" thiên lý kính" , mà mình đã làm ma thuật, để dinh từ nhà họ Lã, trong làng El Camino cách đây một tuần, về khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai " của mình, chỉ với mục đích " rình anh" . 

" Ố ô, rứa tui làm chi mô, răng rình tui hè ? "

Không mần chi cả, thích thì làm thôi. Chớ hôm xưa anh đi rình mình, mình tức " cành hông " ra, mà mình cũng " chín bỏ làm mười " đó thôi. 

Nhưng đừng tỏ thái độ " bình dân học vụ" quá thế ! 

Đã sống với vần điệu thi ca, thì nên xử sự cho uyển chuyển văn chương một chút nào.

 

Xin thưa tôi chỉ thực sự muốn biết thật rõ cái đêm dài nó như thế nào thôi, còn lòng người thì chả cần "ở lâu " đâu, thời buổi văn minh tinh tế này, chỉ thoáng qua vài cử chỉ của cô Kiều :

Khi tựa gối, khi cúi đầu 

Khi vò chín khúc, khi chau đôi mày 

             (Đoạn Trường Tân Thanh.   -  Nguyễn Du) 

Là biết ngay lòng dạ ai rồi, huống chi muốn coi thử lòng anh là dại dột vô cùng. 

Có nghĩa là với anh thì rõ như ban ngày, đúng câu tục ngữ phong dao nói : " rõ như ban ngày " sao mình cứ phải quẹo lối thức đêm, anh là lính không cần đa tình nữa, mọi chuyện ở đời này, và bất cứ đời nào, cũng chỉ là sự lập lại đó thôi, hiểu chưa... người thơ? 

 

Trưa nay, người bạn thơ cổ điển đã khẳng định : tất cả chỉ là sự lặp lại, có điều những sự lặp lại không giống nhau, nó sẽ buồn nản hay hân hoan tuỳ theo hiện tượng . 

Thì ai chẳng biết điều đó chứ, nhưng mình đang muốn sự lập lại đó mới mẻ, lạc quan hơn trước cả ngàn lần cơ. 

Nếu thế thì phải khổ công tu luyện hơn, như đại phu luyện linh đan, thần dược cho người bịnh u mê, say đắm ân tình là...mình này .

Anh, hay vị đại phu, không mất công lên núi, vô rừng kiếm thuốc, bởi lẽ cái không gian thức khuya hay ở lâu xưa nay đối với mình đã trở thành quen thuộc rồi. 

Mình đã xử dụng thời gian dung dãn, du di thì đúng hơn, ấy là không gò bó mọi sự việc vào một nguyên tắc nhất định nào . 

Chẳng hạn như hôm nay, mới 9 giờ tối mình đã ngủ thiếp đi, rồi gần 1 giờ sáng, bỗng tỉnh giấc, mình thức một lèo luôn tới sáng, để làm gì, tại sao không dỗ giấc cho êm dịu, để ngủ tiếp nhỉ ? 

 

 Bởi lẽ, nếu anh biết được mình thức vì sao, anh đã không vui rồi, lại nói thức vì anh, thì chắc chắn anh giận lắm, là anh có mượn mình phải khổ thế đâu. 

Cũng chẳng cần ngó kính viễn vọng lâu nay, hay tấm gương 157 năm El Camino, gọi tắt thế, mình mới thấy được anh chau đôi mày ...chu choa,  mình làm phiền anh, sẽ khiến anh có cảm giác liên đới chịu trách nhiệm, nếu mình nằm vật ra mà ...đi đời nhà ma...vì nhớ nhung anh quá xá.

Chúng ta đừng bao giờ đem cái nỗi khổ tâm của mình gán cho người khác sự phiền bực, mới là cao thủ ...tâm lý chiến nhá. 

 

Anh bảo ngày xưa anh không thích lắm cái lối hành văn nghị luận luân lý, với các đề tài cổ lỗ sĩ như: 

Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ ...

Bầu ơi thương lấy bí cùng

Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn ...

Vv và  vv...chẳng hạn . Vì loại văn này, nó khiến cho học sinh trình bày khó vừa lòng thày bà, hay là nói bao nhiêu cũng không hết được ý tưởng mình, lý luận bao nhiêu vẫn phải thua thày cô giảng dạy hằng ngày . 

Nhưng thời đại này, hầu như 80% sáng tác của quý văn thi sĩ là : ký sự, hồi ký, bút ký...Do đó viết văn hiện nay là viết hồi ký, viết lại đời mình, không cần hư cấu, tưởng tượng nữa .

Và, cũng không cần phải là quý danh gia vọng tộc, thân hào nhân sĩ, nhân vật tiếng tăm gì, mà hầu hết đều có thể bấm phiếm lên đường viết lách thênh thang...

Thế thì có gì trở ngại đâu khiến phải " thức lâu, ở lâu " chớ .

Lại trở về đề tài " anh " của mình thôi, có nghĩa là mình chưa chán anh, hay đúng "anh " là cái kho chất liệu, dữ kiện  cho mình viết lách, kể lể, không dám lạm dụng từ ngữ sáng tác để tránh ...mất lòng thiên hạ. 

 

Viết tới đây, mình cảm thấy thân thương kính trọng anh quá đỗi, anh chính là thành trì bao quanh cái tôi đáng "ghét" của mình, vì bay nhảy, bơi lặn trong cái khuôn viên bé nhỏ nhưng đầy hoa thơm, cỏ lạ, mình đã thực sự thoải mái hơn bất cứ nơi đâu mình đã ngang qua.

Biết thế, thì thức đêm để làm gì ? Ố la la, để biết được toàn vẹn, để không gọi là phiến diện khi nghe bàng quang thiên hạ phê phán một nhân vật, một sự việc gì, tránh thiếu sót bởi vội vàng quá, phe đảng quá. 

Rồi đây thời gian sẽ không còn rảnh rang rong chơi, mình sẽ ở yên trong tháp ngà quá khứ, những trang thơ rồi những trang thơ, sẽ phủ kín mộ tình lạnh lẽo ...anh sẽ đến, thắp  dùm mình một que diêm...

Chúng ta sẽ thắp sáng đời nhau, rồi đốt cháy không gian, để xoá đi tất cả dẫu đêm không thực sự dài, lòng không hề vẩn đục, tâm tư anh trong suốt như pha lê ở đời này và tất cả những kiếp sau nếu có tái hồi hạnh ngộ mình ...

 

CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

ĐÊM KHÔNG DÀI - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Chẳng hạn như hôm nay, mới 9 giờ tối mình đã ngủ thiếp đi, rồi gần 1 giờ sáng, bỗng tỉnh giấc, mình thức một lèo luôn tới sáng, để làm gì, tại sao không dỗ giấc cho êm dịu, để ngủ tiếp nhỉ ?


ĐÊM KHÔNG DÀI   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Bị ám ảnh bởi 2 câu ca dao: 

Thức lâu mới biết đêm dài 

Ở lâu mới biết lòng người có nhân...

Mình quả không cố tình muốn thức lâu để xem đêm dài thế nào, dài bao nhiêu trượng, xa bao nhiêu dặm ...

Đồng thời với sự so sánh hồ đồ ở lâu mới biết lòng người có nhân. Nhân là nhân đức, nhân đạo, nhân từ, nhân ảnh , nhân văn, nhân ái vv...

Nhiều nhân quá, nên phải lọc ra cái " nhân" gì nó phù hợp với điều mình muốn đề cập đến hôm nay ? 

Tất nhiên lại muốn nói về anh phải không? Đó là nhân từ bác ái đấy ...

 

Thế thì còn muốn gì hơn nữa hở ? Với tôi, là anh, trong nhân từ bác ái là chẳng những có đức, có đạo, còn có yêu, có dấu nữa. 

Ô, chi lạ rứa, chi lạ rứa ? Có yêu thì được rồi, có " dấu" là sao vậy cà ? 

Anh đang lừ mắt trong tấm gương" thiên lý kính" , mà mình đã làm ma thuật, để dinh từ nhà họ Lã, trong làng El Camino cách đây một tuần, về khuôn viên "xơ xác điêu tàn vì ai " của mình, chỉ với mục đích " rình anh" . 

" Ố ô, rứa tui làm chi mô, răng rình tui hè ? "

Không mần chi cả, thích thì làm thôi. Chớ hôm xưa anh đi rình mình, mình tức " cành hông " ra, mà mình cũng " chín bỏ làm mười " đó thôi. 

Nhưng đừng tỏ thái độ " bình dân học vụ" quá thế ! 

Đã sống với vần điệu thi ca, thì nên xử sự cho uyển chuyển văn chương một chút nào.

 

Xin thưa tôi chỉ thực sự muốn biết thật rõ cái đêm dài nó như thế nào thôi, còn lòng người thì chả cần "ở lâu " đâu, thời buổi văn minh tinh tế này, chỉ thoáng qua vài cử chỉ của cô Kiều :

Khi tựa gối, khi cúi đầu 

Khi vò chín khúc, khi chau đôi mày 

             (Đoạn Trường Tân Thanh.   -  Nguyễn Du) 

Là biết ngay lòng dạ ai rồi, huống chi muốn coi thử lòng anh là dại dột vô cùng. 

Có nghĩa là với anh thì rõ như ban ngày, đúng câu tục ngữ phong dao nói : " rõ như ban ngày " sao mình cứ phải quẹo lối thức đêm, anh là lính không cần đa tình nữa, mọi chuyện ở đời này, và bất cứ đời nào, cũng chỉ là sự lập lại đó thôi, hiểu chưa... người thơ? 

 

Trưa nay, người bạn thơ cổ điển đã khẳng định : tất cả chỉ là sự lặp lại, có điều những sự lặp lại không giống nhau, nó sẽ buồn nản hay hân hoan tuỳ theo hiện tượng . 

Thì ai chẳng biết điều đó chứ, nhưng mình đang muốn sự lập lại đó mới mẻ, lạc quan hơn trước cả ngàn lần cơ. 

Nếu thế thì phải khổ công tu luyện hơn, như đại phu luyện linh đan, thần dược cho người bịnh u mê, say đắm ân tình là...mình này .

Anh, hay vị đại phu, không mất công lên núi, vô rừng kiếm thuốc, bởi lẽ cái không gian thức khuya hay ở lâu xưa nay đối với mình đã trở thành quen thuộc rồi. 

Mình đã xử dụng thời gian dung dãn, du di thì đúng hơn, ấy là không gò bó mọi sự việc vào một nguyên tắc nhất định nào . 

Chẳng hạn như hôm nay, mới 9 giờ tối mình đã ngủ thiếp đi, rồi gần 1 giờ sáng, bỗng tỉnh giấc, mình thức một lèo luôn tới sáng, để làm gì, tại sao không dỗ giấc cho êm dịu, để ngủ tiếp nhỉ ? 

 

 Bởi lẽ, nếu anh biết được mình thức vì sao, anh đã không vui rồi, lại nói thức vì anh, thì chắc chắn anh giận lắm, là anh có mượn mình phải khổ thế đâu. 

Cũng chẳng cần ngó kính viễn vọng lâu nay, hay tấm gương 157 năm El Camino, gọi tắt thế, mình mới thấy được anh chau đôi mày ...chu choa,  mình làm phiền anh, sẽ khiến anh có cảm giác liên đới chịu trách nhiệm, nếu mình nằm vật ra mà ...đi đời nhà ma...vì nhớ nhung anh quá xá.

Chúng ta đừng bao giờ đem cái nỗi khổ tâm của mình gán cho người khác sự phiền bực, mới là cao thủ ...tâm lý chiến nhá. 

 

Anh bảo ngày xưa anh không thích lắm cái lối hành văn nghị luận luân lý, với các đề tài cổ lỗ sĩ như: 

Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ ...

Bầu ơi thương lấy bí cùng

Tuy rằng khác giống, nhưng chung một giàn ...

Vv và  vv...chẳng hạn . Vì loại văn này, nó khiến cho học sinh trình bày khó vừa lòng thày bà, hay là nói bao nhiêu cũng không hết được ý tưởng mình, lý luận bao nhiêu vẫn phải thua thày cô giảng dạy hằng ngày . 

Nhưng thời đại này, hầu như 80% sáng tác của quý văn thi sĩ là : ký sự, hồi ký, bút ký...Do đó viết văn hiện nay là viết hồi ký, viết lại đời mình, không cần hư cấu, tưởng tượng nữa .

Và, cũng không cần phải là quý danh gia vọng tộc, thân hào nhân sĩ, nhân vật tiếng tăm gì, mà hầu hết đều có thể bấm phiếm lên đường viết lách thênh thang...

Thế thì có gì trở ngại đâu khiến phải " thức lâu, ở lâu " chớ .

Lại trở về đề tài " anh " của mình thôi, có nghĩa là mình chưa chán anh, hay đúng "anh " là cái kho chất liệu, dữ kiện  cho mình viết lách, kể lể, không dám lạm dụng từ ngữ sáng tác để tránh ...mất lòng thiên hạ. 

 

Viết tới đây, mình cảm thấy thân thương kính trọng anh quá đỗi, anh chính là thành trì bao quanh cái tôi đáng "ghét" của mình, vì bay nhảy, bơi lặn trong cái khuôn viên bé nhỏ nhưng đầy hoa thơm, cỏ lạ, mình đã thực sự thoải mái hơn bất cứ nơi đâu mình đã ngang qua.

Biết thế, thì thức đêm để làm gì ? Ố la la, để biết được toàn vẹn, để không gọi là phiến diện khi nghe bàng quang thiên hạ phê phán một nhân vật, một sự việc gì, tránh thiếu sót bởi vội vàng quá, phe đảng quá. 

Rồi đây thời gian sẽ không còn rảnh rang rong chơi, mình sẽ ở yên trong tháp ngà quá khứ, những trang thơ rồi những trang thơ, sẽ phủ kín mộ tình lạnh lẽo ...anh sẽ đến, thắp  dùm mình một que diêm...

Chúng ta sẽ thắp sáng đời nhau, rồi đốt cháy không gian, để xoá đi tất cả dẫu đêm không thực sự dài, lòng không hề vẩn đục, tâm tư anh trong suốt như pha lê ở đời này và tất cả những kiếp sau nếu có tái hồi hạnh ngộ mình ...

 

CAO MỴ NHÂN (HNPD)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm