Kinh Khổ
Có mà không biết hưởng! Chán cái nông nỗi.
Tập Lã thị Xuân Thu của Lã Bất Vi có kể một câu chuyện về một người nước Lỗ sống cạnh nhà của một phụ nữ góa. Một đêm mưa gió, nhà của người đàn bà góa bị sập, người phụ nữ gõ cửa xin với người đàn ông mở cửa cho vào tá túc.
Bạn ta,
Tập Lã thị Xuân Thu của Lã Bất Vi có kể một câu chuyện về một người
nước Lỗ sống cạnh nhà của một phụ nữ góa. Một đêm mưa gió, nhà của người
đàn bà góa bị sập, người phụ nữ gõ cửa xin với người đàn ông mở cửa
cho vào tá túc. Nhưng người đàn ông đóng cửa không cho bà vào lánh bão,
dù cho chỉ là tạm một đêm.
Người phụ nữ đứng ngoài nói vọng vào, trách rằng sao lại có thứ người
bất nhân như thế, xin trú mưa bão mà cũng không cho. Người đàn ông
trong nhà trả lời rằng theo quan niệm đạo đức (lúc ấy), đàn ông đàn bà
sau tuổi sáu mươi mới ở chung được với nhau trong cùng một nhà. Nhưng vì
cả hai người còn trẻ nên ông ta không thể mở cửa cho người khác phái
vào nhà được. Người phụ nữ nói rằng tại sao không thể làm như ông Liễu
Hạ Huệ ủ một phụ nữ trong lòng mà không tai tiếng gì thì người đàn ông
đáp rằng ông ta không đạo đức được như Liễu Hạ Huệ nên không thể cho
người đàn bà trẻ vào tạm trú. Đức Khổng Tử khen thái độ của người đàn
ông, cho rằng ông ta làm điều phải, giữ được đúng điều gọi là "nam nữ
hữu biệt".
Tưởng những chuyện như thế chỉ xẩy ra trong những xã hội như thời Khổng
Tử, ai dè ngay ở tại nước Mỹ, nhân loại đã tiến vào thế kỷ 21 từ hơn
một chục năm nay rồi mà chuyện gần giống như vậy cũng vẫn còn xẩy ra.
Melissa Nelson
Ở Iowa City thuộc tiểu bang Iowa cách đây hai năm, một phụ nữ làm việc
cho một phòng răng đã bị người chủ là một nha sĩ sa thải vì lý do ông
nha sĩ nghĩ là cô quá sexy, trong khi ông thấy ông lại là người
không thể cưỡng lại được nét hấp dẫn đó, ông sợ là cuộc hôn nhân của vợ
chồng ông có thể bị đe dọa nên ông quyết định đuổi cô để tránh hậu họa.
Người phụ nữ bực quá, kiện lên đến tòa án tối cao của tiểu bang vì coi
đó là một hành động kỳ thị, nhưng tuần qua, cả 7 ông thẩm phán của tòa
tiểu bang Iowa đều đồng ý là ông nha sĩ có quyền đuổi người phụ nữ mà
không bị coi là vi phạm bất cứ một bộ luật nào của tiểu bang.
Ông nha sĩ không đọc sách của Khổng Tử nhưng cũng cho rằng nên dẹp cái
nguyên nhân có thể gây tan vỡ cho cuộc sống vợ chồng của ông. Ông nói
rằng hai người không có bất cứ một hành động nào có thể đi ngược lại
với luân lý và luật pháp, nhưng ông thú nhận là nếu để cho người phụ nữ
ấy tiếp tục làm việc trong phòng nha khoa của ông thì đó là việc không
khác gì chuyện có một chiếc Lamborghini láng coóng đậu trong nhà mình
mà không bao giờ leo lên xe lái đi.
Như vậy, ông cho là ông dễ bị cám dỗ rất kinh khủng và sợ là không cưỡng
lại được cám dỗ đó nên ông phải đuổi cô nhân viên Melissa Nelson 32
tuổi trước khi ông không còn làm chủ được mình nữa. Ông so sánh hoàn
cảnh của ông như người có chiếc xe tối tân, đắt tiền, chạy rất hay, đậu
trong garage mà … chưa dám leo lên lái.
Chuyện này cũng hệt như câu chuyện Freud kể về một người nọ rất sợ đụng
đến dao kéo đến nỗi phải đến gặp chuyên gia tâm lý để nhờ chữa. Freud
cho là người đàn ông đó có khuynh hướng phạm tội bạo hành nên sợ là có
con dao trong tay là sẽ có ngày không tự chủ được mình và sẽ cầm con
dao đi giết người.
Freud tìm cách giải thích ước muốn bị đè nén của ông để ông thấy là
không phải cứ có dao là đi giết người. Trong đời sống, người ta cần con
dao cái kéo trong nhà, trong bếp. Không thể dẹp hết dao kéo đi được.
Cũng như không thể vì người đàn ông có những ao ước bạo động nhắm vào
phụ nữ mà phải đem đương sự đi thiến.
Sự thật thì Melissa Nelson trông không có vẻ gì là irresistable,
nghĩa là cô không phải là một phụ nữ ngó thấy là không thể cưỡng lại
được. Phải chi cô có nhan sắc của Marilyn Monroe, Brigitte Bardot hay
Angelina Jolie thì cũng có thể hiểu được. Nhưng Melissa Nelson trông
chỉ vừa phải thôi. Đâu đến nỗi ông nha sĩ phải sợ quýnh quáng lên như
thế.
Tôi nghĩ Melissa Nelson nên vui vẻ về chuyện bị đuổi. Ít nhất cũng được
kèm theo một câu nói rằng vì mình quá ngon lành nên bị đuổi. Hơn đứt lý
do bị đuổi vì xấu quá.
Còn người vợ của ông nha sĩ, theo bản tin của tờ báo địa phương thì
chính nàng cũng đóng góp nhiều trong vụ đòi đuổi Melissa Nelson. Bà là
người yếu bóng vía nên mới đòi chồng đuổi Melissa. Thêm vào chuyện yếu
bóng vía đó, bà còn ghen với Melissa và muốn làm khó người chồng.
Đáng lẽ bà cứ để nguyên tình trạng cũ, như cách hành xử của Hoạn Thư khi
nghe tin
"vườn mới thêm hoa", rồi yên lặng theo dõi, mở tiệc tùng, bắt Melissa đến hầu , lâu lâu ngó coi hai đứa nó làm gì có phải hay hơn không.
Tôi mà bị đuổi kèm theo cái lý do gần được như Melissa Nelson thì …
hạnh phúc biết là bao nhiêu. Chả bao giờ đổ cho cái tội sexy quá,
irresistable để mà cho cái tấm giấy mầu hồng (pink slip) rồi chỉ đường
ra văn phòng xin trợ cấp thất nghiệp cho vui đời tị nạn cả.
Có mà không biết hưởng! Chán cái nông nỗi.
Bùi Bảo Trúc
http://thuguibanta.blogspot.com/search?updated-min=2012-01-01T00:00:00-05:00&updated-max=2013-01-01T00:00:00-05:00&max-results=50
Bùi Bảo Trúc
http://thuguibanta.blogspot.com/search?updated-min=2012-01-01T00:00:00-05:00&updated-max=2013-01-01T00:00:00-05:00&max-results=50
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Đi Ăn Ở Hà Nội" - by Đỗ Duy Ngọc / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Chỉ Có Ở Việt Nam" - by Ku Búa / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Việt Nam Tự Hào?" - by Trần Văn Giang (st).
- "Tôi Đã Thấy" - by Bác sĩ Trần Văn Minh / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Hành Nghề Mãi Dâm Tại Việt Nam" - by Thạch Đạt Lang / Trần Văn Giang (ghi lại)
Có mà không biết hưởng! Chán cái nông nỗi.
Tập Lã thị Xuân Thu của Lã Bất Vi có kể một câu chuyện về một người nước Lỗ sống cạnh nhà của một phụ nữ góa. Một đêm mưa gió, nhà của người đàn bà góa bị sập, người phụ nữ gõ cửa xin với người đàn ông mở cửa cho vào tá túc.
Bạn ta,
Tập Lã thị Xuân Thu của Lã Bất Vi có kể một câu chuyện về một người
nước Lỗ sống cạnh nhà của một phụ nữ góa. Một đêm mưa gió, nhà của người
đàn bà góa bị sập, người phụ nữ gõ cửa xin với người đàn ông mở cửa
cho vào tá túc. Nhưng người đàn ông đóng cửa không cho bà vào lánh bão,
dù cho chỉ là tạm một đêm.
Người phụ nữ đứng ngoài nói vọng vào, trách rằng sao lại có thứ người
bất nhân như thế, xin trú mưa bão mà cũng không cho. Người đàn ông
trong nhà trả lời rằng theo quan niệm đạo đức (lúc ấy), đàn ông đàn bà
sau tuổi sáu mươi mới ở chung được với nhau trong cùng một nhà. Nhưng vì
cả hai người còn trẻ nên ông ta không thể mở cửa cho người khác phái
vào nhà được. Người phụ nữ nói rằng tại sao không thể làm như ông Liễu
Hạ Huệ ủ một phụ nữ trong lòng mà không tai tiếng gì thì người đàn ông
đáp rằng ông ta không đạo đức được như Liễu Hạ Huệ nên không thể cho
người đàn bà trẻ vào tạm trú. Đức Khổng Tử khen thái độ của người đàn
ông, cho rằng ông ta làm điều phải, giữ được đúng điều gọi là "nam nữ
hữu biệt".
Tưởng những chuyện như thế chỉ xẩy ra trong những xã hội như thời Khổng
Tử, ai dè ngay ở tại nước Mỹ, nhân loại đã tiến vào thế kỷ 21 từ hơn
một chục năm nay rồi mà chuyện gần giống như vậy cũng vẫn còn xẩy ra.
Melissa Nelson
Ở Iowa City thuộc tiểu bang Iowa cách đây hai năm, một phụ nữ làm việc
cho một phòng răng đã bị người chủ là một nha sĩ sa thải vì lý do ông
nha sĩ nghĩ là cô quá sexy, trong khi ông thấy ông lại là người
không thể cưỡng lại được nét hấp dẫn đó, ông sợ là cuộc hôn nhân của vợ
chồng ông có thể bị đe dọa nên ông quyết định đuổi cô để tránh hậu họa.
Người phụ nữ bực quá, kiện lên đến tòa án tối cao của tiểu bang vì coi
đó là một hành động kỳ thị, nhưng tuần qua, cả 7 ông thẩm phán của tòa
tiểu bang Iowa đều đồng ý là ông nha sĩ có quyền đuổi người phụ nữ mà
không bị coi là vi phạm bất cứ một bộ luật nào của tiểu bang.
Ông nha sĩ không đọc sách của Khổng Tử nhưng cũng cho rằng nên dẹp cái
nguyên nhân có thể gây tan vỡ cho cuộc sống vợ chồng của ông. Ông nói
rằng hai người không có bất cứ một hành động nào có thể đi ngược lại
với luân lý và luật pháp, nhưng ông thú nhận là nếu để cho người phụ nữ
ấy tiếp tục làm việc trong phòng nha khoa của ông thì đó là việc không
khác gì chuyện có một chiếc Lamborghini láng coóng đậu trong nhà mình
mà không bao giờ leo lên xe lái đi.
Như vậy, ông cho là ông dễ bị cám dỗ rất kinh khủng và sợ là không cưỡng
lại được cám dỗ đó nên ông phải đuổi cô nhân viên Melissa Nelson 32
tuổi trước khi ông không còn làm chủ được mình nữa. Ông so sánh hoàn
cảnh của ông như người có chiếc xe tối tân, đắt tiền, chạy rất hay, đậu
trong garage mà … chưa dám leo lên lái.
Chuyện này cũng hệt như câu chuyện Freud kể về một người nọ rất sợ đụng
đến dao kéo đến nỗi phải đến gặp chuyên gia tâm lý để nhờ chữa. Freud
cho là người đàn ông đó có khuynh hướng phạm tội bạo hành nên sợ là có
con dao trong tay là sẽ có ngày không tự chủ được mình và sẽ cầm con
dao đi giết người.
Freud tìm cách giải thích ước muốn bị đè nén của ông để ông thấy là
không phải cứ có dao là đi giết người. Trong đời sống, người ta cần con
dao cái kéo trong nhà, trong bếp. Không thể dẹp hết dao kéo đi được.
Cũng như không thể vì người đàn ông có những ao ước bạo động nhắm vào
phụ nữ mà phải đem đương sự đi thiến.
Sự thật thì Melissa Nelson trông không có vẻ gì là irresistable,
nghĩa là cô không phải là một phụ nữ ngó thấy là không thể cưỡng lại
được. Phải chi cô có nhan sắc của Marilyn Monroe, Brigitte Bardot hay
Angelina Jolie thì cũng có thể hiểu được. Nhưng Melissa Nelson trông
chỉ vừa phải thôi. Đâu đến nỗi ông nha sĩ phải sợ quýnh quáng lên như
thế.
Tôi nghĩ Melissa Nelson nên vui vẻ về chuyện bị đuổi. Ít nhất cũng được
kèm theo một câu nói rằng vì mình quá ngon lành nên bị đuổi. Hơn đứt lý
do bị đuổi vì xấu quá.
Còn người vợ của ông nha sĩ, theo bản tin của tờ báo địa phương thì
chính nàng cũng đóng góp nhiều trong vụ đòi đuổi Melissa Nelson. Bà là
người yếu bóng vía nên mới đòi chồng đuổi Melissa. Thêm vào chuyện yếu
bóng vía đó, bà còn ghen với Melissa và muốn làm khó người chồng.
Đáng lẽ bà cứ để nguyên tình trạng cũ, như cách hành xử của Hoạn Thư khi
nghe tin
"vườn mới thêm hoa", rồi yên lặng theo dõi, mở tiệc tùng, bắt Melissa đến hầu , lâu lâu ngó coi hai đứa nó làm gì có phải hay hơn không.
Tôi mà bị đuổi kèm theo cái lý do gần được như Melissa Nelson thì …
hạnh phúc biết là bao nhiêu. Chả bao giờ đổ cho cái tội sexy quá,
irresistable để mà cho cái tấm giấy mầu hồng (pink slip) rồi chỉ đường
ra văn phòng xin trợ cấp thất nghiệp cho vui đời tị nạn cả.
Có mà không biết hưởng! Chán cái nông nỗi.
Bùi Bảo Trúc
http://thuguibanta.blogspot.com/search?updated-min=2012-01-01T00:00:00-05:00&updated-max=2013-01-01T00:00:00-05:00&max-results=50
Bùi Bảo Trúc
http://thuguibanta.blogspot.com/search?updated-min=2012-01-01T00:00:00-05:00&updated-max=2013-01-01T00:00:00-05:00&max-results=50