Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

Cái “HOA” Tường Vi (2) _ Việt Nhân

(HNPĐ) Nhà Hoa cuối con đường dốc ven sông, giáp cánh đồng lang đội tôi - Trong kín đáo, chúng tôi thoảng vẫn gặp nhau như hai người xa lạ trên đường, hay như tình cờ dưới bến sông, và dù chỉ trong thoáng giây nhưng cũng đủ để đôi mắt em nói thay lời thương nhớ. Những khi vắng nhau cả tháng trời, thì Cường là cái dây liên lạc, tuy là cô gái quê nhưng gặp phải cảnh cách xa, khiến tình yêu nơi em như sôi nổi hơn

Cái “HOA” Tường Vi (2)   _ Việt Nhân

 

 (HNPĐ) Nhà Hoa cuối con đường dốc ven sông, giáp cánh đồng lang đội tôi - Trong kín đáo, chúng tôi thoảng vẫn gặp nhau như hai người xa lạ trên đường, hay như tình cờ dưới bến sông, và dù chỉ trong thoáng giây nhưng cũng đủ để đôi mắt em nói thay lời thương nhớ. Những khi vắng nhau cả tháng trời, thì Cường là cái dây liên lạc, tuy là cô gái quê nhưng gặp phải cảnh cách xa, khiến tình yêu nơi em như sôi nổi hơn – Hạnh phúc nhất là lúc có việc đi ngang không ai, tôi dừng chân bên bờ dậu tường vi nhà em nghĩ chân, như kẻ qua đường, và rồi tiếng hát nho nhỏ thay lời để gọi em.

-Nhưng Hoa này, bây giờ anh chỉ thích có mỗi một loài hoa thôi em ạ

-Hoa gì thế anh?

-Tường Vi

-Ơ, anh cũng thích tường vi cơ à, em thích nó lắm, chỉ sợ anh cười mà khi anh vừa hỏi, em dấu mà không nói ra đấy, em và Cường trồng chúng đấy, trong nam có hoa tường vi không anh?

-Anh không biết nữa, chỉ có đến đây và cũng là lần đầu anh được biết nó và yêu nó ngay, thoạt đầu anh tưởng nó là môt loại hoa hồng dại vì thấy hoa ít cánh và màu sắc không đậm đà như hoa hồng, mà nó lại leo ở bờ dậu, có cái lạ là không biết sao anh càng nhìn thì càng thấy nó đẹp - Nó giản dị mà đẹp… cũng như em vậy.

-Thế nó đẹp sao không thấy trong sách vở nói đến nó, hỡ anh?

-Có đấy, anh có đọc đâu đấy nhưng không nhớ là ở đâu, người ta ví hoa Tường Vi đẹp như cô thôn nữ khiêm tốn tỏa sắc hương – Nhưng cái anh nhớ nhất là ngày mới lớn, anh vẫn thích một bài hát buồn chia ly. Bài hát đã có lâu lắm rồi, cũng là một trong những bản nhạc tiền chiến được xem là hay nhất – Nó mang cái buồn nhẹ nhàng của một câu chuyện tình buồn, đấy là bài hát “Cô Láng Giềng” của Hoàng Quý.

-Em có nghe Cường nói, anh đã hát trong lần đầu hai anh em biết nhau, Cường đã được nghe, và cũng từ đó Cường nói nhiều về anh cho em nghe, em biết nó mến anh, cũng từ khi nghe anh hát bài hát đó, nó chăm tưới cho giàn hoa hơn.

“Hôm nay trời xuân bao tươi thắm, Dừng gót phiêu linh về thăm nhà, Chân bước trên đường đầy hoa đào rơi, Tôi đã hình dung nét ai đang cười…Tôi mơ trời xuân bao tươi thắm, Đôi mắt trong đen màu hạt huyền, Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng, Xao xuyến nỗi niềm yêu... Năm xưa khi tôi bước chân ra đi, Đôi ta cùng đứng bên hàng tường vi, Em nói rằng em sẽ chờ đợi tôi, Đừng nói đến phân ly…Cô láng giềng ơi, Nay bóng hoa bên thềm đã thắm rồi, Chân bước vui trên bờ đường quê… Em có hay cho giờ tôi về?"

-Hát cho em nghe nữa đi anh…Em thương anh…Anh nhớ quay về, em hứa sẽ chờ đợi anh.

Hoa thì thầm bên tôi… những khi tiếng hát ngưng – Nhìn vào mắt em tôi thấy ánh mắt như thiết tha hơn, chứa một tình yêu thắm đẫm hơn – Và cũng từ đó tình yêu hai đứa như cánh hoa Tường vi, long lanh những giọt sương mai trên cánh – Và những lần Cường đến tìm tôi ngoài bãi hay bên bờ con suối, thì cánh hoa Tường vi mà Hoa nhờ cậu trao, cho tôi biết nàng muốn nhờ hoa nói hộ “Anh ơi… em nhớ, em không nói, nhớ cứ đầy lên, cứ rối lên”(NB).

Cũng từ độ đó tôi yêu thơ Nguyễn Bính, trước đây tôi vẫn theo mọi người coi Nguyễn Bính là nhà thơ của hương đồng của cỏ nội - Mà thời mới lớn thưở mới bắt đầu dệt mộng yêu, mấy ai không bị cuốn hút bởi những câu thơ lãng mạn, của Xuân Diệu hay Lưu Trọng Lư, tôi cũng thế. Cho tới một hôm bổng nhận thấy những lời nhẹ nhàng của nguyễn Bính như chiếm ngập lấy tôi, và tôi thấm những câu bình dị thơ ông, tôi như say với lời “đem thân đi với giang hồ, sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh” – Có lẽ vì thương cái Hoa chăng?, nhất là những lúc nghĩ về em, lại thấy mê Nguyễn Bính nói yêu sao thật là tự nhiên “lâu nay tôi thấy ở lòng tôi, như có tơ vương đến một người”.

Mùa thu năm ấy, một cơn bệnh nặng đã làm người tôi yếu nhiều – Năm năm chịu đựng những khắc nghiệt của kiếp tù gặm mòn sức khỏe, nay không còn cho tôi một mảy may hy vọng thực hiện cái mong ước vượt trại. Hai chị em cái Hoa cũng nhận thấy sự sa sút nơi tôi, cái chăm chút dành cho tôi như nhiều hơn, nhưng tôi như kẻ mang tâm bệnh, luôn như con chim mong xoãi cánh bay về khung trời  quen thuộc, tôi mơ một chuyến xuôi nam.

“Hoa đào từng cánh rơi như tướị, xuống mặt sân rêu những giọt buồn”(NB) - Mùa đông đã đến, tôi sợ nhất là mùa đông đói rét xứ bắc, làm nỗi nhớ về những người thân như đè nặng thêm trong lòng, mùa đông là mùa của tầng tầng mây xám kéo về nhuộm thẩm bầu trời xóm Giếng, số ngày tôi bệnh nhiều hơn số ngày đi lao động. Cường không vào nhà lô tìm tôi như vẫn thường, mà cậu kín đáo quanh khu vực đội đang làm, ám hiệu tìm nhau là những câu hát mà cả hai đều biết, cũng có khi cậu lẵng lặng bỏ ra bờ suối ngồi hát một mình. Tôi và cái Hoa thương nhau đã hơn năm, không một ai hay, hạnh phúc cả hai có được là những giây phút ngắn ngủi lúc hai đứa cùng nhau bên dàn hoa, và những lời hát mượt mà của các bản tình ca miền nam như ru thêm lòng cô gái đang yêu.

Đầu năm 1981 - Tin những người tù sẽ xuôi nam đã làm cái Hoa khóc, đôi mắt đẹp đẫm đầy nước mắt khi tôi tìm đến bên em chiều cuối đông lần cuối, cái chia ly đang làm buốt lòng cô gái quê tuổi đôi mươi “Tan mơ trời xuân đôi môi thắm, Đôi mắt trong đen màu hạt huyền, Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng…Tan vỡ cuộc tình duyên” Trong tôi một thứ tình cảm lẫn lộn buồn vui…“Chân bước xa xa dần đường quê, Ai biết cho bao giờ tôi về?".

Người và người cứ nối bước nhau, và trong cái ồn ào chuyển trại đó, công an thì ngược xuôi bận rộn, và những đoàn xe tải lần lượt nuốt chửng những đoàn tù - Phía nơi cánh cổng cơ quan tôi thấy Hoa, em đứng đó, nhìn ngược nhìn xuôi. Tôi biết em tìm tôi, bản năng tôi dơ tay định đưa lên cao vẫy vẫy gọi nàng, nhưng không biết sao tôi rụt tay lại, đầu cúi thấp

Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
Trọn đời làm một kẻ vô duyên,
Trọn đời làm một thân cô lữ,
Ở mọi đường xa, ở mọi miền…

Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?,
Bắt bóng chim xa tận cuối trời
Có lẽ ngày mai đò ngược sớm,
Thôi nàng ở lại để… quên tôi.(NB)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Cái “HOA” Tường Vi (2) _ Việt Nhân

(HNPĐ) Nhà Hoa cuối con đường dốc ven sông, giáp cánh đồng lang đội tôi - Trong kín đáo, chúng tôi thoảng vẫn gặp nhau như hai người xa lạ trên đường, hay như tình cờ dưới bến sông, và dù chỉ trong thoáng giây nhưng cũng đủ để đôi mắt em nói thay lời thương nhớ. Những khi vắng nhau cả tháng trời, thì Cường là cái dây liên lạc, tuy là cô gái quê nhưng gặp phải cảnh cách xa, khiến tình yêu nơi em như sôi nổi hơn

Cái “HOA” Tường Vi (2)   _ Việt Nhân

 

 (HNPĐ) Nhà Hoa cuối con đường dốc ven sông, giáp cánh đồng lang đội tôi - Trong kín đáo, chúng tôi thoảng vẫn gặp nhau như hai người xa lạ trên đường, hay như tình cờ dưới bến sông, và dù chỉ trong thoáng giây nhưng cũng đủ để đôi mắt em nói thay lời thương nhớ. Những khi vắng nhau cả tháng trời, thì Cường là cái dây liên lạc, tuy là cô gái quê nhưng gặp phải cảnh cách xa, khiến tình yêu nơi em như sôi nổi hơn – Hạnh phúc nhất là lúc có việc đi ngang không ai, tôi dừng chân bên bờ dậu tường vi nhà em nghĩ chân, như kẻ qua đường, và rồi tiếng hát nho nhỏ thay lời để gọi em.

-Nhưng Hoa này, bây giờ anh chỉ thích có mỗi một loài hoa thôi em ạ

-Hoa gì thế anh?

-Tường Vi

-Ơ, anh cũng thích tường vi cơ à, em thích nó lắm, chỉ sợ anh cười mà khi anh vừa hỏi, em dấu mà không nói ra đấy, em và Cường trồng chúng đấy, trong nam có hoa tường vi không anh?

-Anh không biết nữa, chỉ có đến đây và cũng là lần đầu anh được biết nó và yêu nó ngay, thoạt đầu anh tưởng nó là môt loại hoa hồng dại vì thấy hoa ít cánh và màu sắc không đậm đà như hoa hồng, mà nó lại leo ở bờ dậu, có cái lạ là không biết sao anh càng nhìn thì càng thấy nó đẹp - Nó giản dị mà đẹp… cũng như em vậy.

-Thế nó đẹp sao không thấy trong sách vở nói đến nó, hỡ anh?

-Có đấy, anh có đọc đâu đấy nhưng không nhớ là ở đâu, người ta ví hoa Tường Vi đẹp như cô thôn nữ khiêm tốn tỏa sắc hương – Nhưng cái anh nhớ nhất là ngày mới lớn, anh vẫn thích một bài hát buồn chia ly. Bài hát đã có lâu lắm rồi, cũng là một trong những bản nhạc tiền chiến được xem là hay nhất – Nó mang cái buồn nhẹ nhàng của một câu chuyện tình buồn, đấy là bài hát “Cô Láng Giềng” của Hoàng Quý.

-Em có nghe Cường nói, anh đã hát trong lần đầu hai anh em biết nhau, Cường đã được nghe, và cũng từ đó Cường nói nhiều về anh cho em nghe, em biết nó mến anh, cũng từ khi nghe anh hát bài hát đó, nó chăm tưới cho giàn hoa hơn.

“Hôm nay trời xuân bao tươi thắm, Dừng gót phiêu linh về thăm nhà, Chân bước trên đường đầy hoa đào rơi, Tôi đã hình dung nét ai đang cười…Tôi mơ trời xuân bao tươi thắm, Đôi mắt trong đen màu hạt huyền, Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng, Xao xuyến nỗi niềm yêu... Năm xưa khi tôi bước chân ra đi, Đôi ta cùng đứng bên hàng tường vi, Em nói rằng em sẽ chờ đợi tôi, Đừng nói đến phân ly…Cô láng giềng ơi, Nay bóng hoa bên thềm đã thắm rồi, Chân bước vui trên bờ đường quê… Em có hay cho giờ tôi về?"

-Hát cho em nghe nữa đi anh…Em thương anh…Anh nhớ quay về, em hứa sẽ chờ đợi anh.

Hoa thì thầm bên tôi… những khi tiếng hát ngưng – Nhìn vào mắt em tôi thấy ánh mắt như thiết tha hơn, chứa một tình yêu thắm đẫm hơn – Và cũng từ đó tình yêu hai đứa như cánh hoa Tường vi, long lanh những giọt sương mai trên cánh – Và những lần Cường đến tìm tôi ngoài bãi hay bên bờ con suối, thì cánh hoa Tường vi mà Hoa nhờ cậu trao, cho tôi biết nàng muốn nhờ hoa nói hộ “Anh ơi… em nhớ, em không nói, nhớ cứ đầy lên, cứ rối lên”(NB).

Cũng từ độ đó tôi yêu thơ Nguyễn Bính, trước đây tôi vẫn theo mọi người coi Nguyễn Bính là nhà thơ của hương đồng của cỏ nội - Mà thời mới lớn thưở mới bắt đầu dệt mộng yêu, mấy ai không bị cuốn hút bởi những câu thơ lãng mạn, của Xuân Diệu hay Lưu Trọng Lư, tôi cũng thế. Cho tới một hôm bổng nhận thấy những lời nhẹ nhàng của nguyễn Bính như chiếm ngập lấy tôi, và tôi thấm những câu bình dị thơ ông, tôi như say với lời “đem thân đi với giang hồ, sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh” – Có lẽ vì thương cái Hoa chăng?, nhất là những lúc nghĩ về em, lại thấy mê Nguyễn Bính nói yêu sao thật là tự nhiên “lâu nay tôi thấy ở lòng tôi, như có tơ vương đến một người”.

Mùa thu năm ấy, một cơn bệnh nặng đã làm người tôi yếu nhiều – Năm năm chịu đựng những khắc nghiệt của kiếp tù gặm mòn sức khỏe, nay không còn cho tôi một mảy may hy vọng thực hiện cái mong ước vượt trại. Hai chị em cái Hoa cũng nhận thấy sự sa sút nơi tôi, cái chăm chút dành cho tôi như nhiều hơn, nhưng tôi như kẻ mang tâm bệnh, luôn như con chim mong xoãi cánh bay về khung trời  quen thuộc, tôi mơ một chuyến xuôi nam.

“Hoa đào từng cánh rơi như tướị, xuống mặt sân rêu những giọt buồn”(NB) - Mùa đông đã đến, tôi sợ nhất là mùa đông đói rét xứ bắc, làm nỗi nhớ về những người thân như đè nặng thêm trong lòng, mùa đông là mùa của tầng tầng mây xám kéo về nhuộm thẩm bầu trời xóm Giếng, số ngày tôi bệnh nhiều hơn số ngày đi lao động. Cường không vào nhà lô tìm tôi như vẫn thường, mà cậu kín đáo quanh khu vực đội đang làm, ám hiệu tìm nhau là những câu hát mà cả hai đều biết, cũng có khi cậu lẵng lặng bỏ ra bờ suối ngồi hát một mình. Tôi và cái Hoa thương nhau đã hơn năm, không một ai hay, hạnh phúc cả hai có được là những giây phút ngắn ngủi lúc hai đứa cùng nhau bên dàn hoa, và những lời hát mượt mà của các bản tình ca miền nam như ru thêm lòng cô gái đang yêu.

Đầu năm 1981 - Tin những người tù sẽ xuôi nam đã làm cái Hoa khóc, đôi mắt đẹp đẫm đầy nước mắt khi tôi tìm đến bên em chiều cuối đông lần cuối, cái chia ly đang làm buốt lòng cô gái quê tuổi đôi mươi “Tan mơ trời xuân đôi môi thắm, Đôi mắt trong đen màu hạt huyền, Làn tóc mây chiều cùng gió ngàn dâng sóng…Tan vỡ cuộc tình duyên” Trong tôi một thứ tình cảm lẫn lộn buồn vui…“Chân bước xa xa dần đường quê, Ai biết cho bao giờ tôi về?".

Người và người cứ nối bước nhau, và trong cái ồn ào chuyển trại đó, công an thì ngược xuôi bận rộn, và những đoàn xe tải lần lượt nuốt chửng những đoàn tù - Phía nơi cánh cổng cơ quan tôi thấy Hoa, em đứng đó, nhìn ngược nhìn xuôi. Tôi biết em tìm tôi, bản năng tôi dơ tay định đưa lên cao vẫy vẫy gọi nàng, nhưng không biết sao tôi rụt tay lại, đầu cúi thấp

Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
Trọn đời làm một kẻ vô duyên,
Trọn đời làm một thân cô lữ,
Ở mọi đường xa, ở mọi miền…

Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?,
Bắt bóng chim xa tận cuối trời
Có lẽ ngày mai đò ngược sớm,
Thôi nàng ở lại để… quên tôi.(NB)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm